Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
ThanhHung  
#1 Đã gửi : 31/05/2014 lúc 07:29:34(UTC)
ThanhHung

Danh hiệu: Advanced Member

Nhóm: Registered
Gia nhập: 08-06-2014(UTC)
Bài viết: 3

Cảm ơn: 2 lần
Được cảm ơn: 3210 lần trong 450 bài viết
ÁNH CHỚP CỦA BIỂN CẢ




Chập chờn, chập chờn những ngọn sóng nhỏ lăn tăn gợn sóng. Biển là một bài thơ, một khúc nhạc trữ tình muôn thuở. Trong những tập khí đó, biển đã đem đến khoảnh khắc những niềm hạnh phúc vô biên, rất đẹp. Nó cũng mang lại biết bao nhiêu đau khổ bi ai mỗi khi nó gầm mình, giận dữ. Và đau khổ cũng hình thành lên từ hạnh phúc.

Biển của ngày hôm nay và biển của ngày trước có khác đi theo dòng dịch chuyển của thời gian?... Và một điều rất lạ và mầu nhiệm là cái biết không bao giờ mất.
Cái biết luôn hiện hữu ở khắp mọi nơi trong tâm thức của mình. Cho dù ở trong bùn nhơ u tối của ngũ dục nó vẫn luôn hiển hiện. Nếu như ta dùng cái biết này để nhớ nghĩ và trì niệm Thần chú thì một ngày nào đó cái ý thân, thần chú của mình nó sẽ biến hiện khắp mọi nơi lúc nào cũng có Thần chú bên ta.

Một ngày của giữa Mùa đông. Khi những ngọn gió chướng đã bắt đầu thổi mạnh. Trên bờ biển Thừa Đức – Huyện Bình Đại, một chiếc xuồng nhỏ cũ kỹ đã mục nát. Nó đã cố gắng hết cái sức lực già nua yếu ớt còn lại của mình để làm tròn nhiệm vụ cho việc chuyên chở đôi vợ chồng nọ và một đứa con thơ.

Đôi vợ chồng ấy là Anh Hồ Văn Hải và Chị Nguyễn Thị Thới. Năm 2003, anh Hải tròn 37 tuổi. Anh đến với Chị Thới sau cuộc chiến Tây Nam Campuchia.

Sau trận chiến ấy, anh đã mang về cho bãi cát của biển Thừa Đức những dấu chân tròn lửa. Trong một lần càn quét đụng độ với địch anh đã gửi lại nơi đất người một bàn chân yêu dấu đã theo anh gần nữa cuộc đời.

Tiệc đám cưới của đôi vợ chồng ấy diễn ra rất đơn giản, một đôi Vịt với vài ba con cá nấu canh chua đãi bạn bè và người thân khoảng gần hai mươi người. Tuy lễ cưới ấy thật đơn giản và nghèo nàn nhưng nó đã đem lại cho anh em chúng bạn một kỷ niệm không bao giờ quên. Sính lễ cho cô dâu là một đôi bong tai 7 phân vàng. Nguồn gốc của đôi bông tai này cũng rất lý thú. Nó được người bạn là Anh bé lấy trộm của vợ mình để cho bạn cưới vợ vì anh Hải quá nghèo không có tiền để mua sính lễ.

Chúng tôi quen nhau và chơi với nhau rất thân. Ngày đám cưới hôm đó trước bàn thờ Tổ tiên là bà mẹ của chị Thới và tôi – tôi là người đại diện cho đàn trai. Còn lại những bạn bè khác đứng ở hai bên phía sau. Anh Hải mồ côi cha mẹ từ bé. Và chúng tôi đã làm bạn với nhau rất thân, chia sẻ với nhau rất nhiều điều.
Đêm trước ngày cưới, một suy nghĩ từ trong sâu thẫm đáy lòng tôi bừng lên và tôi đã thực hiện cái suy nghĩ ấy trong giờ phút thiêng liêng của ngày cưới. Thay vì trong giờ phút đảnh lễ Gia tiên ông bà, đảnh lễ Cửu huyền thất tổ tôi lại kêu anh Hải và chị Thới đảnh lễ Chư Phật. Trong phút giây đó tôi đã điểm đạo cho vợ chồng anh. Trong vòng năm phút trôi qua ấn chứng xảy ra là hai vợ chồng lạy lễ Chư phật rất nhiều và ôm nhau khóc, rồi ôm nhau cười vui. Thật là một ấn chứng lạ.

Sau đó, tôi đưa cho họ một vật lễ tặng là một bao thư có 50 nghìn đồng và một tờ giấy ghi rõ cách thức hành trì Thần chú Lục Tự Đại Minh Chơn Ngôn “Úm ma ni pad mê hum”. Tôi nói: “Hôm nay đám cưới của hai đứa anh không có gì quý để tặng cho các em. Chỉ có ít tiền này thôi và nghi quỹ hành trì Thần chú Lục Tự Đại Minh Chơn Ngôn. Công năng của Thần chú này không thề nghĩ bàn. Nó giúp mình giải mọi nghiệp lực khổ đau của Thế gian này. Nó có thể đem đến cho mình những kho báu, tiền của không thể đếm hết. Hai em cứ theo đó mà trì niệm nó sẽ mang lại lợi ích rất nhiều”.

Sau buổi lễ đó, mọi người rất ngạc nhiên, rất vui. Mặc dù buổi lễ đơn giản nhưng đầy tình người và hỉ lạc.

Ba năm sau đám cưới, anh Hải và chị Thới sinh được một đứa bé trai tên là Dương. Chắc có lẽ tâm tính và danh thức đó đã gắn liền với vợ chồng anh Hải cho nên tên của người con và anh gắn liền với nhau là biển cả với đại dương – Hải Dương.

Một ngày nọ, sóng dữ gầm thét trên biển cả, chiếc ghe mục nát già nua gồng mình chở gia đình anh vượt bờ đến mảnh đất trên cồn biển để nhổ khoai lang về bán đã bị nhấn chìm, đập tan. Bao nhiêu tài sản của anh, hai vợ chồng và con anh đã thật sự lùa trong nước biển. Chuẩn bị cho sự đồng hóa của biển cả và thân xác của gia đình anh.

Trong lúc sóng gió dữ tợn, anh Hải chỉ có một chân vừa cứu giúp chị Thới và vừa ôm con. Sức lực có hạn, anh Hải không thể gồng gánh cả hai. Anh đã quá đuối sức và dường như muốn chìm xuống. Trong giờ phút cuối cùng đó, chị Thới như bừng tỉnh mở mắt ra thì lại nhìn thấy hình tượng của Đức Quan Thế Âm và bên tai nghe vang lên câu Thần chú “Um ma ni Pap Mê hum” thật rõ ràng. Tiếng niệm đó như thúc dục chị ta niệm chú và chị gọi lớn tiếng lên: “Anh Hải – Um Ma Ni Pap Me Hum”. Khi anh Hải nghe nhắc đến Thần chú trên, trong lòng anh Hải nhớ nghĩ đến và niệm liên tục “Um ma Ni pap mê hum”. Một lượt sóng lớn ập tới và nó đã chia cắt vợ chồng anh. Nó đã mang vợ anh đi mất hút trong mênh mông biển cả.

Anh Hải rất buồn định ôm con và thả lỏng người mặc cho sóng biển dìm mình và cuốn đi. Cuộc sống ở thế gian này có nhiều điều mâu thuẫn. Khi con người ta muốn chết đi mà lại không chết được. Như có một lực nào đó từ dưới nước nâng anh lên. Trong lúc trồi lên hụp xuống, đứa bé òa lên tiếng khóc nất lớn. Tiếng khóc ấy như tiếng sấm chớp trên biển cả đánh thức anh lại. Như một năng lực huyền bí vô hình đẩy đưa cha con anh vào bờ. Anh bơi vào trong bờ rất nhanh và không còn bị mệt nữa. Miệng anh luôn niệm câu chú “Um ma ni Pep mê hum”. Cứ như thế anh vừa niệm, một tay ôm con, một tay bơi vào bờ. Khi vào đến bờ thì sóng gió cũng từ từ lặn xuống. May thay có một chiếc tàu đánh cá chạy đến và vớt cha con anh lên tàu và đưa vào bờ.

Đứa bé con anh được mọi người chăm sóc. Còn anh thì đi dọc bờ biển với hy vọng mong manh tìm kiếm người vợ thân yêu của mình. Anh tìm mãi, tìm mãi trong vô vọng. Mỏi mệt, anh quì xuống và thiếp đi không biết từ lúc nào.

Chợt bên tai của mình nghe văng vẳng tiếng người kêu “Hải ơi, Hải ơi”. Anh cũng chẳng màn đến tiếng gọi đó cho đến khi nghe người đó nói lớn “Hải ơi, mày ở đâu rồi. Vợ mày còn sống đã trở về rồi”. Tiếng gọi đó như liều thuốc thần tiên cho anh. Anh vùng dậy, nước mắt dàn dụa chạy nhanh về phía tiếng gọi. Anh vừa chạy vừa la lớn: “Con đây này bác hai ơi”. Anh chạy rất nhanh và ôm chầm lấy người bác hai đó mặc cho ánh lửa của bó đuốc làm phỏng thân người anh. “Vợ con còn sống hả bác, vợ con đang ở đâu” anh hỏi dồn dập như vậy. “Nó được đưa tới trạm y tế chích thuốc. Sau đó, mọi người đưa nó về nhà chăm sóc” người bác hai đó trả lời.

Anh chạy một mạch về nhà và ôm chầm lấy chị Thới. Hai vợ chồng ôm choàng lấy nhau khóc rất nhiều. Người vợ từ từ hồi phục trở lại và bắt đầu kể: “Sau khi bị sóng đánh văng ra xa. Lúc đó, người quá đuối, hồi họp, sợ sệt không tự chủ bản thân được nên uống nước rất nhiều tưởng chừng như đã chết. Quá tuyệt vọng, giờ phút cuối cùng lại nhớ nghĩ rất nhiều đến chuyện xưa. Nhớ đến chồng con đến từng cử chỉ một. Vì quá nhớ nhung nên rất cố gắng niệm chú và trong đầu lúc này nhớ lại những chuyện huyền linh mà anh Thanh Hùng đã kể lại cho vợ chồng tôi nghe về công năng của Thần chú Lục Tự Đại Minh Chơn Ngôn. Ý nghĩ đó đến trong đầu tôi và nó như một chiếc phao, như một vị cứu tinh làm cho tâm thức tôi bừng tỉnh. Lúc đó, trong tôi như trút bỏ hết tất cả không còn sợ sệt gì. Miệng tôi liên tục đọc “Um Ma Ni Pad Mê Hum”, hai tay tôi hình như là kiết những chiếc ấn rất lạ và như đang thực hiện những điệu múa rất uyển chuyển. Dưới chân tôi như đang đứng trên một tấm thảm trắng. Tai tôi nghe tiếng trì chú của một vị Thiên Thần vang vang “Um ma ni pap mê hum”. Tiếng trì niệm ấy rền vang dưới nước nghe rền vang như tiếng của một chú sư tử gầm rất lớn và dữ tợn của chữ Um và chữ ma ni Pap mê hum rền rền trong hư không và biển cả. Lúc đó, tôi nhìn thấy có rất nhiều Chư tiên đang múa hát rất đẹp. Và cũng lúc đó tôi lại ngất đi và không biết gì nữa cho đến khi tỉnh lại thì thấy mọi người đang cấp cứu tôi”.

Đó là những con người đã thật sự đứng lên bằng chính trí tuệ và nghị lực của mình. Tuy họ rất nghèo về tiền bạc của cải vật chất trần gian nên cũng bị nghèo về tình thương. Trong xã hội loài người có mấy ai đoái hòai đến họ. Họ như những đứa con lạc loài, đói rét, đói trong sự vô minh trí huệ nhưng cho đến giờ phút cuối cùng của cuộc đời họ đã giác ngộ và quay trờ về với pháp Phật. Và khi đó họ đã đón nhận được một tình thương ấm áp từ các đấng linh thiêng. Nó đã giúp họ đến được bên kia sự an lạc. Hành trang đó chỉ vỏn vẹn sáu chữ “Um ma bi pad mê hum”. Một câu Thần chú nghe tuy đơn giản nhưng nó chứa đựng biết bao sự nhiệm mầu huyền bí. Và chính nó đã giúp họ thoát được hiểm nguy, sống an lạc, hạnh phúc.


Cư sĩ Thanh Hùng
Pháp Hiệu Chánh Trí

Sửa bởi quản trị viên 29/03/2018 lúc 05:35:53(UTC)  | Lý do: Chưa rõ


Cư sĩ Thanh Hùng
Pháp hiệu: Thích Chánh Trí
thanks 3 người cảm ơn ThanhHung cho bài viết.
Tieuhoathuong. trên 10-07-2014(UTC) ngày, cuiyang07 trên 14-07-2014(UTC) ngày, Kim Cang Phổ Tịnh trên 26-06-2020(UTC) ngày
thienduyen88  
#2 Đã gửi : 31/05/2014 lúc 07:29:34(UTC)
Guest

Danh hiệu: Guest

Nhóm: Guests
Gia nhập: 21-05-2014(UTC)
Bài viết: 1,188

Được cảm ơn: 142 lần trong 97 bài viết
đọc bài này chẳng biết thế nào mà con lại...rơi nước mắt !
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.