Danh hiệu: Administration
Nhóm: Administrators
Gia nhập: 01-06-2014(UTC) Bài viết: 1,390
Cảm ơn: 757 lần Được cảm ơn: 3651 lần trong 894 bài viết
|
Ngày thứ tư
Sau khi kết thúc buổi thực hành ngày thứ ba, theo thói quen tôi lại báo cáo cho thầy nhưng gì mình đã trải nghiệm. Nghe tôi kể, thầy ôn tồn hỏi tôi có biết tại sao hai lần đều bị bật trở lại mặt đất khi đã bước chân được xuống dưới không. Tôi trả lời rất ngạc nhiên vì không biết tại sao. Thầy nói vì tôi còn chấp ngã vào việc phải nhìn thấy bằng được bằng con mắt hữu hình, tôi chấp vào điều đó mà quên mất mục đích chính của việc thực hành Pháp tu này là đem công đức tu tập, đem cái hạnh nguyện hoằng dương phật Pháp, cứu độ chúng sinh để giúp cho các chúng sinh bị đọa đày bớt khổ và nương theo ánh sáng Phật Pháp để thoát sinh. Chính vì lẽ đó khi còn chấp chước, tôi sẽ không thể đi tiếp được. Bố thí không có nghĩa là phải tới được tận nơi, trao được tận tay, bởi đó là cách hiểu theo đời thường, hữu hình. Còn với vô hình, chỉ bằng tâm nguyện, bằng chính ánh sáng của Thần chú khi ta khởi niệm, bằng sự dẫn dắt của tâm thức trong âm thanh vi diệu của thần chú hướng ta tới với những cảnh sống đọa đày, khổ ải để chia sẻ những gì ta có, để giúp họ tới với ánh sáng vô tận của Phật pháp, để tự họ cởi ách, cởi nghiệp cho mình. Giảng giải cho tôi xong, thầy hỏi tôi rằng trước nhà tôi có hàng cây đại thụ phải không, tôi ngạc nhiên đáp vâng bởi nhà tôi nằm trên đường Láng, con đường trải dài với hàng cây xà cừ nhiều năm tuổi tỏa bóng mát suốt dọc đường đi. Thật kỳ lạ là thầy chưa từng tới nhà tôi, tôi cũng chưa bao giờ kể chuyện về nhà mình cho thầy mà sao thầy tường tận vậy. Thầy bảo chếch từ cái cây lớn đối diện nhà tôi sang phía phải khoảng 20m có một cây đa hay cây si gì đó mọc ở đó rất lâu đời, đoạn đường quãng có cây đó rất hay xảy ra tai nạn chết người. Quá chính xác, cây đó là cây đa già, khoảng cách cái cây đối diện nhà tôi ra chỗ cây đa đó là gần 20m. Cả quãng đường từ Ngã tư Sở, qua Láng tới Cầu Giấy có mỗi chỗ đó có cây đa, còn lại toàn xà cừ. Và đúng là nơi cây đa đó đứng thường xảy ra tai nạn thảm khốc và nhiều khi rất hy hữu, có lần có đôi thanh niên nam nữ đang đi, tới đó bỗng lao thẳng vào vỉa batoa và tử vong tại chỗ, lần khác có một bác trung niên đi tới đó bỗng dưng xe bị trượt bánh hay sao mà bị quay đơ xe khiến bác ngã đập đầu xuống đường chảy rất nhiều máu, đưa vội đi cấp cứu nhưng rồi cũng tử vong tại viện. Thầy bảo tôi nơi đó có nhiều oan hồn và các vong linh hay tụ tập, sau này mình nên làm pháp tán sa để giúp cho họ, để họ không còn gây thêm nhiều nghiệp chướng nữa. Thầy còn hỏi gần nhà tôi bên phía trái có ngôi chùa nào ở đó không, tôi đáp có vì nhà tôi hướng ra đằng Ngã tư sở có ngôi chùa Phúc Khánh rất nổi tiếng. Thầy nói thấy long mạch của ngôi chùa đó chạy xuyên qua chỗ nhà tôi ở hiện nay, nghĩa là đất đai giang trạch nhà tôi rất tốt. Thầy lại hỏi từ nhà tôi hướng sang phía phải có ngôi đình hay đền gì đó không. Tôi lại ngạc nhiên đáp có bởi hướng lên bên phải nhà tôi gần ngã tư Láng hạ, Lê Văn Lương có đình Ứng Thiên, nơi thờ Địa mẫu cũng rất nổi tiếng. Thầy bảo hỏi thế là vì trong buổi làm pháp của tôi hôm nay thầy thấy có nhiều chư vị từ đình đó sang tham quan tôi làm đàn pháp, họ tỏ vẻ rất quan tâm và mong muốn được nhận Pháp. Quả là kỳ diệu bởi các nghi thức tiến hành Pháp tu bi điền rất đơn giản, không cầu kỳ, tất cả chỉ là sự tinh nghiêm và nhất tâm hướng về các chúng sinh đau khổ khi cất lên tiếng niệm chú. Vậy mà ảnh hưởng của nó không chỉ bó hẹp mà đã lan ra trong cả một phạm vi rộng lớn hơn và không chỉ tác động tới các cõi giới như ngạ quỷ, súc sinh. Ngày làm pháp thứ tư, tôi đã quen với nghi thức nên rất tự tin bước vào thực hiện. Bắt đầu sang nghi thức tu bi điền, tôi thấy mình hôm nay thật thanh thản, tôi trì niệm bằng cả tấm lòng mình và chẳng mấy chốc tâm thức tôi đã cuốn vào câu chú “Úm chiếc lệ, chủ lệ, chuẩn đề. Ta bà ha. Bộ lâm”. Ban đầu tôi nghe thấy tiếng của rất nhiều người cùng tụng, tiếng tụng ban đầu thoang thoảng, xa xa, sau càng lúc càng thấy rõ. Tôi còn phân biệt được cả tiếng của người cao tuổi lẫn tiếng trẻ em, tiếng phụ nữ, nhiều âm vực nhưng tất cả cùng rất rõ ràng “Úm chiết lệ, chủ lệ, chuẩn đề. Ta bà ha. Bộ lâm”. Tôi ngạc nhiên tự hỏi không hiểu tại sao lại có nhiều người như vậy, chắc để trả lời cho thắc mắc của tôi, tôi nhìn thấy linh ảnh của rất nhiều người ngồi, quỳ chắp tay trước ngực, có những người không hiểu sao còn bò quềnh quàng dưới đất nhưng miệng cũng mấp máy niệm. Mà những người này không hiểu ở đâu xuất hiện nhưng tất cả đều hướng về phía trên, tôi cố nhìn mà không biết trên đó là gì. Bọn họ dù hình dạng khác nhau nhưng trông đều toát lên vẻ thành kính khi tụng chú. Sau buổi làm pháp, tôi định bụng gọi kể cho Thầy, chưa kịp gọi đã thấy thầy gọi điện. Thầy bảo sáng nay thấy đông cô hồn tụ tập quanh nhà tôi lắm, họ tới chờ từ trước khi tôi làm pháp (Sớm ghê cơ, vì tôi dậy là lúc 5h). Thầy hỏi tôi trước cửa phía bên phải nhà tôi có cây cột điện cao lắm phải không. Tôi đáp phải bởi trước cửa nhà tôi có một cột đèn cao áp. Buổi tối, ánh sáng của cột đèn đó hắt đúng vào cửa sổ phòng ngủ của tôi. Thầy bảo phòng thờ nhà tôi ở phía trên cột đèn đó. Đúng như thế vì cột đèn chỉ chạm tới tầng 3, còn phòng thờ nhà tôi ở trên tầng 4. Thầy cho tôi biết từ ngày tôi hành Pháp tu bi điền hàng ngày rất đông các cô hồn tụ tập tại chân cột đèn để nghe Pháp và thọ nhận vật thực bố thí. Giống như đã thành thói quen nên sáng nào họ cũng tới từ rất sớm. Bởi cây đa phía bên kia đường tôi đã nói ở trên là nơi sinh sống của vô số oan hồn, yểu tử, cô hồn các đảng. Từ khi thấy ánh sáng Phật pháp họ đã rất để tâm và nay họ luôn có mặt ở đó (phía chân cột đèn) và sáng sớm (lúc tôi hành trì) và buổi tối (khi tôi phân phát vật thực bố thí, thường là bát nước hoặc có khi là đĩa gạo, muối được trì chú, bởi buổi sáng sau khi làm đàn xong, tôi thường để nguyên vật thực tới đêm tối mới rải đi). Thầy dặn tôi khi ban phát vật thực, nhớ nên vẩy nhiều nước ở phía dưới cột đèn.
Ngày thứ năm “Trên dòng sông Tô lịch - một tấm lòng bi nguyện”
- Sáng:
Hôm nay đã là ngày thứ năm tôi thực hành Pháp tu bi điền. Tôi luôn cảm thấy phấn chấn trước mỗi buổi sáng bước vào hành trì bởi tôi cảm thấy công việc mình làm thật có ý nghĩa, chưa kể tới tiếng niệm chú Chuẩn đề như một khúc nhạc êm dịu, thiết tha mà tôi luôn muốn cất lên mọi lúc mọi nơi. Từ ngày biết tới Phật Pháp, tới được với Thần chú vi diệu này, không biết bao lần nhờ vào sự kỳ diệu của câu chú, tôi đã tự điều chỉnh được cảm xúc, điều chỉnh được hành vi của chính mình. Bởi vốn dĩ tôi là một người rất trực tính, dễ nổi nóng và khá hiếu thắng, trước đây khi bước vào tranh luận hay lúc tranh cãi với bất cứ ai tôi ít khi chịu thua. Ngay cả trong gia đình cũng vậy, nhiều khi chồng tôi bảo “cái tính của em khiến anh luôn phải làm người chịu lép vế nếu không muốn ầm ĩ trong nhà. Em chẳng chịu “nữ tính” đi chút nào cả” bởi khi vợ chồng đụng độ, tôi không thể nào chịu thua.
Nhưng đúng là bất ngờ bởi mới tu tập chưa được 1 năm, gần như tôi đã thay đổi chính mình, bất cứ lúc nào khi chiến tranh sắp nổ ra, tôi lại thầm niệm “Úm chiếc lệ, chủ lệ, chuẩn đề. Ta bà ha. Bộ lâm”, mỗi lúc như thế tôi lại hình dung ra hình ảnh Đức Phật mẫu nhìn tôi thật dịu dàng và rồi quên mất mình đang làm gì. Tôi thay đổi tới mức chồng tôi phải ngạc nhiên hỏi “Sao dạo này em thay đổi nhiều thế”, bởi thay vì tranh cãi tới cùng như trước đây, tôi cứ lặng im mặc cho chồng độc thoại, thậm chí có lúc sau một khoảng thời gian im lặng, tôi hỏi chồng “Anh vừa nói với em cái gì vậy”. Chồng tôi thực sự bất ngờ. Với đồng nghiệp cũng vậy, mọi người bảo hình như tôi “lột xác”, tôi chỉ cười. Nếu bạn từng tiếp xúc với tôi trước đây và bây giờ, chắc chắn bạn cũng có cảm nhận như vậy.
Bây giờ, hành trì là một công việc không thể thiếu khi bắt đầu một ngày mới với tôi. Giống như một giọt sương ban mai tinh khiết, trong lành tưới mát cho tâm hồn khô hạn. Khi bước vào hành trì, tôi như quên hết không gian và thời gian, chỉ còn lại mình tôi và âm thanh huyền diệu của thần chú. Để rồi khi bước khỏi không gian tuyệt vời đó, tôi bước vào cuộc sống quen thuộc hàng ngày với tâm trạng rất phấn chấn, yêu đời và tự tin hơn, tôi nhìn mọi vật, mọi người bằng cái nhìn thiện cảm hơn. Đúng là Thần chú Chuẩn đề đã đóng một vai trò hết sức quan trọng trong cuộc sống của tôi.
Hôm nay cũng vậy. Dù tối trước tôi đi ngủ rất muộn vì bận nhiều công việc. Đến đêm, con trai lớn của tôi lại ốm, cháu bị cảm lạnh và nôn ói hết ra giường, đệm. Tôi lục cục dậy thay đồ, cho cháu uống nước gừng, đánh cảm rồi “giải quyết hậu quả” do cháu gây ra. Tôi mặc ấm cho con rồi chuyển con ra ngủ cùng chồng. Xong hết mọi việc đã gần 4h sáng, nếu đi ngủ lại thì sợ sẽ dậy muộn bởi thế nên tôi lên phòng thờ và bước vào đàn pháp luôn. Nhưng hôm nay tâm trạng tôi không tốt lắm, có lẽ bởi lo âu cho cậu con đang ốm thế nên khi trì niệm, đôi lúc hình ảnh cháu cứ xen vào tiếng niệm của tôi. Rồi tôi quyết định sẽ không nhắm mắt khi trì niệm, để gạt hẳn vọng niệm ra ngoài. Tôi ngồi ngay ngắn kiết già, tay kiết ấn Chuẩn đề và miệng tụng chú, mắt nhìn thẳng vào bát nước trước mặt, tâm quán chữ Lam. Từ lúc đó tôi thực sự đi được vào định, không bị các tạp niệm xen lẫn nữa. Tiếng niệm của tôi cũng nhẹ nhàng, thanh thản dần. Một lúc sau đó, tôi bỗng thấy khói tỏa lên từ chiếc bát, mà kỳ lạ thay hai làn khói tỏa lên từ hai cạnh bát chứ không bốc từ trong bát ra. Tôi cố tập trung để theo dõi hiện tượng này, trong lúc vẫn không quên niệm chú. Làn khói lúc đầu mỏng manh như nét thoảng, sau càng lúc càng rõ dần, tôi nhìn qua làn khói thấy không gian phía sau mờ ảo như trong sương, có vẻ như có quang cảnh gì đó sau làn sương khói. Nhưng lúc tôi tập trung cao độ nhất thì hình ảnh đó tự dưng biến mất. Tôi tiếp tục trì niệm và tĩnh tâm hành trì, nhưng từ đó tới cuối buổi hành trì, tôi không còn thấy gì thêm nữa.
- Chiều:
Ngày hôm đó tôi bận việc cơ quan nên cuối ngày mới gọi được cho thầy, khi bấm máy tôi bụng bảo dạ phải hỏi thầy về hiện tượng sáng nay. Vừa bắt máy, chưa kịp để tôi hỏi, thầy đã nói ngay: Sáng nay trong lúc hành trì nhìn thấy sương khói phải không (Ủa! mà sao thầy hay quá vậy, tôi đã kịp nói đâu). Thầy bảo thầy nhìn thấy chư vị dẫn tôi đi tới một vùng đất rộng mênh mông và mờ mịt sương khói, Thầy thấy chư vị chuẩn bị đưa tôi qua vùng đó tới một nơi nào tiếp đấy, nhưng không hiểu sao thấy tôi lơ đãng sao đó, đầu óc như để trên mây nên thấy chư vị lại dắt tôi quay về. Tôi vỡ lẽ ra và nói với thầy “Chắc tại sáng nay con em ốm thế nên em không tĩnh tâm được”.
Thầy bảo nhưng Thầy thấy một điều rất hay, trước khi nói thầy hỏi tôi rằng trước nhà tôi, phía bên kia đường có con sông chảy qua phải không. Tôi đáp vâng bởi trước nhà tôi là con sông Tô lịch rất nổi tiếng chảy qua, sông này giờ đã được kè đá hai bên bờ nên nhìn khá đẹp (dù nước thì rất đen, bởi giờ con sông trở thành nơi thoát nước thải). Thầy bảo bên bờ bên kia sông nhìn từ nhà tôi sang phía phải có một cây gạo hay cây phượng gì đó hoa đỏ chói vào tầm hè. Quá chuẩn, đó là cây phượng già đứng bên bờ sông ngay trước cửa một ngôi chùa của làng bên sông đó. Tôi nhớ rõ bởi vào mùa hè, khi đứng ở cửa sổ phòng tôi tôi hay để ý thấy cây phượng lớn hoa đỏ rực rỡ một góc trời. Thầy nói con sông này rất dữ vì trước đây từng chứng kiến bao cuộc giao tranh, giờ đây các cô hồn ngụ trên sông này nhiều lắm. Thầy thấy có một vị tướng rất oai hùng rung chuông tập hợp các cô hồn.
Thầy nói các chư vị ở phía dưới gốc cây phượng bên bờ sông có nói với thầy rằng họ đã nghe thấy đàn pháp và mấy hôm nay đều tới nghe. Ngày này qua ngày nọ, tháng này, năm này qua năm khác họ chỉ biết đón chờ những cánh phượng rơi làm vật thực. Họ rất cảm kích với pháp đàn và qua thầy nhờ nói với tôi rằng họ muốn nhờ tôi giúp làm đàn pháp tu bi điền, cúng thí cho họ. Họ rất mong tôi nhận lời giúp đỡ.
Thầy hỏi tôi liệu tôi có thực hiện được pháp sự này không. Tôi đáp có. Thầy bảo sẽ phải làm pháp trên sông và vào buổi đêm, sẽ thực hiện luôn đêm nay. Thực hiện vào buổi đêm ư? Tôi thoáng nghĩ trong đầu về những khó khăn sẽ phải đối diện khi làm pháp ban đêm. Bởi tôi sống cùng bố mẹ chồng, các cụ lại chưa hiểu rõ về những việc tôi làm, về pháp tu tôi đang theo, rồi lại thấy con dâu bày đàn, hương khói, các cụ sẽ nghĩ sao. Thêm nữa, buổi tối tôi thường dành hết thời gian kèm con cái học, hai con tôi rất quấn mẹ, chắc chúng sẽ không để yên cho tôi làm. Rồi không ở bên mẹ, chúng sẽ quậy phá và chồng tôi sẽ nổi quạu lên ngay. Chồng tôi lại chưa bao giờ quen với việc vợ vắng nhà buổi tối. Rồi theo nghi thức thầy chỉ, khi thả đồ xuống sông, từ mặt đường xuống tới mặt sông cao thế, tôi biết làm cách nào để đưa đồ xuống mà không làm đổ hay tắt nến. Quả là vô vàn trở ngại.
Thầy hỏi tiếp tôi thầy nhìn thấy trên con sông trước nhà có một chiếc cầu bắc xuống sông. Tôi ngạc nhiên hỏi lại rằng cầu qua sông chứ ạ. Thầy bảo không, cầu bắc xuống mặt sông cơ. Thực sự tôi nghi ngờ bởi tôi thường xuyên đi chợ qua con đường bên này sông, làm gì có cái cầu nào như thế nhỉ, chỉ có cầu bắc qua sông thôi. Thầy bảo đêm nay làm pháp sẽ bước xuống chiếc cầu đó. Tôi không dám gặng hỏi nữa, nhưng trong bụng đầy ngờ vực. Thầy hướng dẫn tôi cách thức chuẩn bị và thực hiện. Nghe các đồ phải chuẩn bị, tôi la lên với thầy: Thế thì phải để mai rồi thầy ơi, giờ muộn thế này làm sao chuẩn bị kịp. Thầy bảo cố gắng làm luôn giúp họ, bởi họ đang rất mong mỏi. Nghe thầy nói vậy tôi không bàn lui nữa.
Nói chuyện xong với thầy đã là 18h30 tối. Tôi bèn tắt máy tính ở cơ quan và thu xếp về luôn. Băn khoăn trong đầu là ngổn ngang bao nhiêu câu hỏi về việc sẽ thực hiện đàn pháp đêm nay ra sao, rồi giải thích với người nhà, rồi thu xếp thời gian, công việc bởi buổi tối trôi đi nhanh lắm, tôi còn biết bao việc gia đình cần giải quyết. Miên man nghĩ vậy tôi đã lấy xong xe dưới hầm cơ quan và phi lên đường. Tôi thầm khấn trong đầu “Các chư vị đã nhờ tôi làm pháp, vậy tôi mong các chư vị thu xếp cho mọi việc ổn thỏa để tôi giúp được các vị”.
Tôi đi ra chợ để chuẩn bị các đồ cần thiết và mọi chuyện bắt đầu vi diệu từ đây. Trong nghi thức thầy chỉ, tôi phải mua đủ số loại hoa. Tại chợ, tôi đi khắp nơi để tìm và cuối cùng vẫn thiếu một loại hoa, tôi đi thêm hai chợ nữa vẫn ko có và tôi về tới gần nhà, tới cái chợ cuối cùng, bụng bảo dạ nếu chợ này ko có nữa thì đành chấp nhận thiếu thôi vì tôi đi hết rồi. Cuối cùng ở cuối chợ còn duy nhất một hàng hoa và cũng còn duy nhất một cành hoa tôi cần. Thở phào nhẹ nhõm, tôi quay ra hàng bán đồ tạp hóa và tìm mua bát, loại bát tôi cần họ còn đúng số lượng tôi yêu cầu, không thừa, không thiếu. Sau khi mua các vật thực khác, tôi chợt nhớ ra mình còn quên mua cốc. Tức tốc phi lại hàng vừa mua bát lúc nãy thì họ đã kéo cửa cuốn xuống chuẩn bị về. Tôi gọi vội bảo chờ em tí, bán cho em mấy chiếc cốc dùng một lần. Họ trả lời tôi loại đó hết mất rồi, mai mới có. Tôi năn nỉ họ bảo xem hộ em xem còn loại khác không. Thấy tôi cần họ cũng vào tìm cho tôi và quay ra với mấy chiếc cốc dùng một lần bằng nhựa mềm trên tay. Họ bảo chỉ còn đúng từng này chứ hết sạch. Tôi nhận và đếm thì thật tuyệt vời vì còn vừa đúng số lượng tôi cần. Tôi thầm cám ơn chư vị đã giúp tôi.
- Tối:
Về tới nhà, việc đầu tiên khiến tôi băn khoăn là không biết sẽ nói với chồng thế nào để anh hiểu và giúp đỡ, vì chồng tôi rất sợ tôi bị rơi vào mê tín lung tung. Từ khi tôi tu tập, anh không hề phản đối nhưng luôn bóng gió nhắc nhở rằng làm gì thì làm đừng để bị sa chân vào mê tín. Tôi về nhà cơm nước, khi bắt đầu ngồi vào ăn cơm, tôi nói với chồng “Tối nay em phải làm pháp rồi thả đồ thí thực sang bên sông, anh giúp em nhé”. Tôi nói mà trong bụng trống đánh lô tô bởi sợ chồng hiểu nhầm là tôi làm gì đó khác người rồi phản đối. Nhưng thật kỳ lạ, trái với suy nghĩ của tôi, chồng tôi chỉ nói “Nhưng em bận thì anh phải trông và kèm con học, em nhờ chú đưa đi, mà đưa luôn sang chỗ công ty anh có sông đó thả cho tiện”. Tôi thở phào nhẹ nhõm và bảo “Em phải làm pháp ở sông nhà mình chứ không phải sông kia, với chú còn bận hay sao ý, thôi có khi em đi một mình”. Chồng tôi lại còn nhiệt tình bảo “Thôi để anh nhờ chú Thường giúp em” (Thường là chú em thuê nhà tôi để mở cửa hàng dán xe). Thái độ này của chồng đúng là ngoài sự tưởng tượng của tôi, bởi tôi nghĩ khi mình nói anh sẽ phản đối, thậm chí còn mắng tôi. Anh luôn dị ứng với các màn cúng lễ bởi cho đó là mê tín. Việc thờ phụng gia tiên trong nhà toàn một mình tôi lo, không bao giờ anh để mắt tới. Không hiểu sao hôm nay lại tử tế thế (<..>).
Xong được một cửa ải, tôi lo tiếp cửa ải thứ hai, bố mẹ chồng. Đang chưa biết tính giải thích với các cụ cách nào thì mẹ chồng tôi lên bảo tôi (vì nhà tôi ở tầng 3, bố mẹ chồng dưới tầng 2) “Tí nữa bố mẹ lên nhà bác Thúy chơi, bác ấy mới đi Miền Nam về, nhớ để ý nhà cửa”. Tôi đáp vâng mà trong bụng như mở cờ, may quá, đỡ phải giải thích dài dòng.
Vậy là tôi thu dọn nhà cửa thật nhanh sau đó chuẩn bị đồ lễ. Đúng lúc tôi chuẩn bị xong (khoảng 21h) thì chú em chồng cũng đi xuống và bảo “Em đi sinh nhật đây, tí em có về muộn gọi cửa thì chị xuống mở cho em nhé”. Ui trời ơi, sao ngẫu nhiên may mắn quá vậy, cái thằng em chồng tôi chuyên gia nằm lì ở nhà xem phim giờ này. Tôi đang lo chưa biết nói với nó thế nào để nó đi chỗ khác cho tôi lên phòng thờ làm đàn trước khi sang sông thì nó lại chủ động đi chơi đúng ý của tôi. Đúng là mọi cái như có sự sắp đặt sẵn. Tất cả những gì tôi cho là khó khăn đều được gỡ giải một cách rất hy hữu, kỳ diệu. Chồng tôi rất trách nhiệm, anh đã xuống dưới nhà gặp chú em Thường để nhờ giúp vợ và chú ấy rất vui vẻ nhận lời.
Vậy là mọi khúc mắc đã được giải quyết tạm ổn, tôi rất phấn chấn khi chuẩn bị mọi nghi thức cho đàn pháp. Bày biện mọi thứ trên phòng thờ xong, tôi bắt đầu vào đàn. Sau khi đảnh lễ Chư phật và hoàn tất nghi thức Tu kính điền, tôi hoan hỉ bước sang phần Pháp tu bi điền. Tôi cẩn thận trì chú Úm lam vào từng loại vật thực và hoa quả trong đàn. Tay trái tôi kiết ấn kim cang còn tay phải ấn Phật tổ vẽ họa phù vào từng thứ vật thực, mắt tôi quán Lam tự và miệng tụng chú Úm lam. Tụng biến thực chân ngôn sau đó là Cam lồ chân ngôn xong, tôi thắp hương cắm vào chiếc cốc gạo đặt ra ngoài cửa sổ. Tôi thắp hương và quỳ xuống thành tâm đảnh lễ các chư vị Như lai sau đó khấn nguyện Chư vị gia hộ để tôi thực hiện được đàn Pháp theo ý nguyện của các chư vị bên sông, cầu cho đàn pháp được thành tựu và Pháp này tới được với các vị. Sau đấy, tôi ngồi ngay ngắn trong tư thế kiết già, tay kiết ấn Chuẩn đề, mắt hơi nhắm và bắt đầu chú tâm và trì niệm chú Chuẩn đề. Mới trì được hơn 10 phút, tôi thấy rất nhiều người ngó đầu qua cửa sổ phòng thờ nhìn vào trong phòng, người nọ bám lấy người kia níu vào cửa sổ khiến tôi sởn da gà. Họ có vẻ rất quan tâm và nôn nóng chờ tôi làm pháp. Khi thấy sự xuất hiện của họ, tôi có một cảm giác lạnh run người, y như đang bị ngâm vào nước lạnh dưới trời mùa đông vậy, răng tôi bắt đầu va vào nhau lập cập. Tôi bèn thầm khấn trong tâm, miệng vẫn không ngừng trì niệm “Hôm nay tôi thực hiện pháp này giúp cho các chư vị. Mong các chư vị hãy yên tâm để tôi làm chứ hù tôi thế này, tôi sợ không làm nổi nữa đâu”. Vừa nghĩ thế xong các linh ảnh kia tan biến, tôi lại thấy bình thường trở lại và bình tâm ngồi tiếp tục đàn pháp của mình.
Sau khi hoàn thành xong pháp đàn, tôi thắp một tuần hương nữa ngoài cửa sổ và khấn thầm với các chư vị “Giờ tôi ra thực hiện ngoài sông, mời các chư vị theo tôi để nhận pháp và vật thực bố thí”.
Tôi cho các vật thực vào túi và xách xuống nhà để rủ chú em Thường đi cùng. Giờ mới là phần khó khăn nhất đây. Mặt sông cách mặt đường tới vài chục mét, giờ làm cách nào để hành pháp đây, rồi thả các vật thực bố thí bằng cách nào để đảm bảo đồ không bị lộn xuống sông, nến không tắt. Tôi đau đầu chưa biết tính cách nào. Tôi xuống bảo chú Thường “Chú lấy xe đưa chị đi với nhé, chị em mình phải đi tìm xem quãng nào có đường men xuống sông bởi chị cần phải thả nến, giờ chị chưa biết chỗ nào như thế. Mặt sông thấp hơn mặt đường nhiều, ko có chỗ nào thấp hẳn xuống thì khó thả lắm. Chú Thường đáp lời tôi ngày “Ơ bác, nãy em đi thăm dò trước rồi, em đi dọc đường bên sông, bác biết không, ngay trước cửa nhà mình sang bên kia có một cái cầu xuống tới tận mặt sông, họ làm thành các bậc thang đấy bác, xuống mép nước luôn”. Tôi ngớ ra “Vậy hả, sao chị không biết nhỉ, ngày nào chẳng đi chợ qua đó, sao lại không nhìn thấy nhỉ”. Vậy là thầy đã nhìn thấy, quả là Thiên nhãn. Đúng là cơ duyên đã sắp đặt để tôi có phước được làm việc này, công sức tu tập quả đã không phụ tôi. Bởi nếu không làm sao Thầy tôi thấy được các hiện tượng, thấy được các địa điểm như nhìn ngay trước mắt trong khi thầy cách tôi hàng ngàn km đường chim bay và lại chính trên dòng sông Tô lịch nhiều huyền bí này. Tôi mừng quá bởi mối lo âu cuối cùng đã được giải tỏa xong. Tôi cùng chú Thường mang đồ sang bên sông, trèo qua lan can, tôi bước xuống, quả đúng là một “cái cầu”, hơn 10 bậc thang trải dài từ sau lan can xuống tới tận mép sông. Tôi bày đồ lễ ra và bắt đầu làm pháp. Ngay khi bắt đầu trì chú, tôi nghe thấy tiếng “Tũm” rất lớn ngay phía chân, giống như tiếng con cá to lắm quẫy đuôi (bởi tôi đứng dưới bậc thang sát mép nước để hành trì). Sau đấy, trời hôm đó rất lạnh, tôi lại quên không mặc áo ấm, chỉ mỗi cái áo len mỏng mà không hiểu sao khi hành trì làm Pháp, mồ hôi tôi vã ra như tắm, càng về cuối đàn mồ hôi càng vã ra nhiều hơn. Tới khi tôi hành trì xong và thắp sang tuần hương thứ hai để khấn nguyện, rõ ràng tôi thấy rất nhiều bóng người từ phía xa bước dần lên, tới gần chỗ tôi thì tan biến hình bóng. Tôi bắt đầu xếp vật thực lên thuyền (là đồ vật bằng nhựa) và thả xuống mặt sông. Vừa thả tôi vừa trì niệm. Cảnh tượng lúc này thật huyền ảo, những chiếc thuyền nối đuôi nhau lập lờ trôi trên sông, nhưng có điều lạ là chúng nối đuôi nhau rất thẳng hàng, lững lờ trôi. Ành nến hắt ra khiến cả một vùng sông trở nên huyền bí. Tôi nghe đâu đây tiếng nói cười, tiếng reo hò đầy hoan hỉ, phấn chấn.
Tôi quay về nhà trong tâm trạng đầy xúc động phấn khích, trong tâm tôi như muốn reo lên (không hiểu sao lại vậy), y như một đứa trẻ vừa được thưởng và cho quà vậy. Và các bạn có biết không, tôi về nhà được 5 phút sau thì bố mẹ chồng rồi sau đó là em chồng cũng về tới. Thật không còn gì tuyệt vời hơn phải không!
Sáng con ốm, thấy khói sương bốc ra hai bên bát nước. Chiều làm pháp trên sông Tô lịch, khi làm pháp thấy rất nhiều khuôn mặt xuất hiện trên cửa sổ dòm vào Được cám ơn và được gọi bằng thầy, bảo vệ, bảo vệ
Mật trí
Sửa bởi người viết 18/02/2016 lúc 10:06:05(UTC)
| Lý do: Chưa rõ |