Mình là một người mới được su huynh Thanh Hùng và chị Tami điểm đạo, tuy là người mới nhưng 1 phần do duyên số nên từ bé có dịp đc đọc sách phật nên tự nhiên sau sự việc này mình như ngộ ra nhiều điều đã biết trong tâm từ lâu nhưng bị mây che phủ, giờ mình như tìm lại đc chính mình. Đã nói thì nói cho ngọn nghành, vì mình đoán là sự chia sẻ khá dài dòng nên cũng xin nói trước để mọi người biết, ai có hứng thú thì xem, xin lỗi nếu làm các bạn phải mất thời gian cho một người không quen biết.
Rất mong muốn chia sẻ và đc chia sẻ với mọi người vì thế trc tiên mình xin nói về bản thân mình một chút để mọi người hiểu đc. Là một 8x thế hệ đầu tiên, từ bé mình học rất khá, đến khi lớn đc bố mẹ cho đi du học cho nên mình khá bướng bỉnh và tự mãn. Thành công liên tiếp đến với mình quá dễ dàng, khi hầu như mọi thứ đã có sẵn, lúc ấy mình cho rằng mình là người may mắn và tự cho mình cái quyền xếp trên hầu hết mọi người, bảo thủ và luôn cho rằng mình là chân lý, cho rằng chỉ vài năm nữa mình sẽ vượt xa tất cả. Cho đến 1 ngày mình gặp thất bại năm 2007-2008 khi khủng hoảng kinh tế sảy ra, mình mất trắng mọi thứ, từ tiền bạc đến sự nghiệp và cả sự “tưởng” như kính trọng của mọi người. Lúc này mình như người mất hồn, sợ ánh sáng và thời gian, mình trốn trong nhà vì không muốn ai thấy mình trong bộ dạng suốt ngày chỉ nghĩ đến lừa lọc, trả thù và cái chết. Suy sụp, mình trách móc bố mẹ và người thân không ra tay cứu giúp mình, mình cho mình là người bất hạnh đến tận cùng.
Cho đến 1 ngày như 1 cái “duyên”, sau 1 đêm hủy hoại mình trở về căn “nhà riêng to vật mà sổ đỏ đã cầm ở ngân hàng”, mở cửa ra thì thấy 1 tờ giấy trắng úp sấp trên vệ cửa. Theo lẽ thường của 1 thằng chán đời mình sẽ lấy chân đá nó ra ngoài cửa, nhưng tự nhiên như linh tính mách bảo, mình cầm lên đọc. Và đây chính là bước ngoặt cho sự thay đổi sau này của đời mình.
(14 điều phật dạy)
1.Kẻ thù lớn nhất của đời người là chính mình.
2.Ngu dốt lớn nhất của đời người là dối trá.
3.Thất bại lớn nhất của đời người là tự đại .
4.Bi ai lớn nhất của đời người là ghen tị.
5.Sai lầm lớn nhất của đời người là đánh mất chính mình.
6.Tội lỗi lớn nhất của đời người là bất hiếu .
7.Đáng thương lớn nhất của đời ngừơi là tự ty.
8.Đáng khâm phục lớn nhất của đời người là vươn lên sau khi ngã .
9.Phá sản lớn nhất của đời người là tuyệt vọng.
10.Tài sản lớn nhất của đời người là sức khỏe , trí tuệ.
11.Món nợ lớn nhất của đời người là tình cảm.
12.Lễ vật lớn nhất của đời người là khoan dung.
13.Khiếm khuyết lớn nhất của đời người là kém hiểu biết.
14.An ủi lớn nhất của đời người là bố thí .
Mình như tỉnh lại sau đọc 14 điều này mà chú ý nhất là điều 1,3,4,5,9,10,13 và quan trọng nhất với mình là điều 8.
1 thời gian sau mình đã bán rẻ tất cả tài sản để trả nợ để tâm được thanh thản. Lúc này mình đã cảm thấy một phần của hạnh phúc là đc thanh thản, là được sống bớt âu lo, không phải sợ hãi mỗi khi thấy ngày mới.
Sau khi tạm vực dậy khi không còn vốn liếng mình bước chân vào 1 một lĩnh vực mới với lòng đam mê và yêu thích, chỉ sau một thời gian ngắn mình lại đạt được những “ảo tưởng thành công”. Có lẽ lúc này mình vẫn chưa đủ thấm sau cú ngã vừa qua và vẫn âm ỉ trách bố mẹ không cho mình một cơ hội nữa trong khi hoàn toàn có thể (cũng xin nói thêm mình phá của bố mẹ một số tiền vượt quá suy nghĩ của nhiều người).
Tư chất là một người khá thông mình và nhạy bén nhưng bảo thủ và cố chấp, gần đây một lần nữa nhờ cố gắng, mình đã có những bước tiến rất nhanh trong con đường học vấn, nghiên cứu nhưng vẫn k bỏ đc thói chấp và tự đại, xem trọng giá trị vật chất và ghen tỵ khi mình không có cái mà người khác có. Tuy cũng chả bao xa, nhưng sau hơn 1 tuần kể từ khi điểm đạo, nhìn lại mình không hiểu sao mình lại u mê đến vậy.
1/5 /2011, có lẽ cũng là 1 ngày đáng nhớ trong đời. Mình và các bạn tìm nơi sư huynh Thanh Hùng và tỷ Tami để xin được điểm đạo. Ban đầu thật lòng mình vẫn bán tin bán nghi vì mình cũng chưa chắc hẳn “môn” này có “chính đạo” hay không, “môn” này có ma quỷ hay làm chuyện gì khiến mình không giữ đc mình hay không. (Xin lỗi các đồng đạo lúc đó mình tuy thành tâm nhưng rất mơ hồ vấn đề này).
Sau khi nói chuyện với sư huynh và sư tỷ mình nhận ra rằng con đường Mật Tông đều hướng về cái thiện, cái an lạc và hạnh phúc. Trong quá trình tu học con người hoàn toàn có thể đạt được những thành tựu mang tính huyền bí và nếu không giữ được mình thì có thể dẫn đến vọng tưởng và đi sai đường không còn đúng theo tiêu chí của tu học là quyền năng nhằm giải thoát bản thân chứ không phải thứ đem ra khoa trương hay thu lợi.
Mình và các bạn hôm đấy đc ấn chứng rất nhanh, câu chuyện rất vui vẻ giữa mọi người, mình chăm chú lắng nghe lời sư huynh & sư tỷ và luôn ghi nhớ nhiều nhất có thể để làm “tài liệu” cho chính cuộc sống ngoài đời và sự tu học của mình.
Cảm nhận của mình khi nghe họ đọc kinh, chú là rất thanh thản. Mình đoán với đạo hạnh của họ thì để kiếm được nhiều tiền chắc cũng không quá khó, nhưng nhìn cuộc sống an lạc, hạnh phúc của họ mình thấy rất giản đơn chứ không rườm rà đến vô nghĩa như những đại gia mình quen biết.
Ở một phương diện nào đó mình thấy họ mới là “đại gia” thật sự khi sở hữu cái mà ít người giàu có, đó là niềm tin và hy vọng, đó là an lạc và hạnh phúc, đó là khả năng biết cách làm cho mình sung sướng mà không cần quá nhiều vật chất.
Mình nhớ 1 đến 1 câu mình hay tự hỏi mình khi thất bại: Bạn sẽ còn gì khi mất đi tất cả của cải vật chất? Mỗi ngày mình cố gắng để đọc ngũ bộ chú, cố gắng giữ tâm mình thanh thản, cố gắng giảm dần tính nóng nảy, cố chấp và nhiều tính xấu khác. Mỗi khi làm chuyện gì không đúng mình lại niệm chú ngay lập tức để “điều hòa” bản thân, Và phải nói điều này thật sự hiệu quả.
Mấy ngày gần đây bản thân mình thay đổi rất nhiều, từ 1 người hay nhậu nhẹt cũng trở nên k còn thèm bia rượu. Sống chan hòa hơn, hòa đồng hơn, suy nghĩ đến phần ‘hồn” nhiều hơn cái thân xác đam mê dục vọng này. Từ tốn và lắng nghe nhiều hơn, giảm sự nóng nảy và cố chấp cũng như thân thiện hơn, không thấy mình tham lam và chìm trong tăm tối của sân si như trước. Và rất nhiều sự thay đổi trong suy nghĩ mà ngay lúc này mình chưa nhớ ra hết từng chi tiết. Thật sự bản thân mình rất ngac nhiên (người thân xung quanh có lẽ ngạc nhiên hơn).
Mình cũng có điều này xin nói thêm, tuy mới tu học nhưng mình thấy có điều rất lạ là nhiều người mới hay hỏi mình co thấy thêm những ấn chứng gì chưa, có thấy gì lạ khi thiền không…ban đầu mình không để ý nhưng hôm nay mình nhận ra rằng, đó chỉ là lớp vỏ bọc vọng tưởng. Bản chất của tu không phải là được chứng, không phải là để có cảm giác lạ mà bản chất của tu là nhắm đến an lạc hạnh phúc. Mình mong từ ngày mai khi các bạn gặp nhau hãy hỏi nhau: Bạn có cảm thấy thêm chút an lạc hạnh phúc đích thực nào chưa? Rất mong bạn nào đó sẽ hỏi mình như thế, mình muốn được trả lời câu đó. Câu trả lời sẽ luôn là “ Yes, I am. “ Thank you and u?
Nhân nói về chú, mình tin rằng chú chỉ là hình thức giúp người ta tập trung và như 1 lời nhắc hướng thiện cho người đang “mon men” cửa thiện. Thật sự đến giờ mình vẫn chưa hiểu hết ngũ bộ chú dịch ra tiếng việt ý là gì, nhưng mình tin rằng nếu bạn có thể luôn quán về phật, quán hình ảnh phật trong tâm thức, quán cái thiện trong tâm thức, tập trung tư tưởng thì chú mà không chú, không chú mà chú. Hôm nay sư huynh Thanh Hùng nói rằng, làm sao để “không còn gì cả”, “ bỏ lại tất cả” thì đó là TU, vậy có phải là ý này ?
Mình rất mong sau này nhỡ đi sai đường vì TÂM hoặc ĐẠO HẠNH chưa đủ mà đã tự mãn thì cac bạn đồng đạo nhắc nhở để mình luôn giữ được đúng hướng trên đường khất thực an lạc. Âu cũng là cái phước phần của mình và phước của các bạn khi dẫn người lầm đường lạc lối.
Dannyman
P/s: điều tốt nhất hôm nay mình làm là đã xin lỗi mẹ sau khi đã hơi nóng tính gắt gỏng trong điện thoại. Có lẽ với mẹ đây là điều rất lạ với thằng con trời đánh sau hơn 30 năm nuôi nó. Mong bố mẹ an lạc & hạnh phúc, con sẽ cố gắng để bố mẹ quen dần với sự thay đổi này và không mỉm cười nhìn nhau như kiểu chả hiểu hôm nay nó ăn cái gì mà tử tế với mình thế.
Em xin thành thật cảm ơn huynh Thanh Hùng và tỷ Tami. Anh chị đã giúp em có một hướng để hoàn thiện cái thiếu sót của mình. Cong việc chính còn lại từ nay phần nhiều sẽ do em, chỉ mong thỉnh thoảng anh chị chỉ điểm thêm trên con đường tu học. Nam mô thất câu chi phật mẫu chuẩn đề