Danh hiệu: Administration
Nhóm: Administrators
Gia nhập: 01-06-2014(UTC) Bài viết: 1,390
Cảm ơn: 757 lần Được cảm ơn: 3651 lần trong 894 bài viết
|
Đi tìm hạnh phúc trong tu học Trên bước đường tu học của chúng ta có bao giờ chúng ta thấy và tìm được hạnh phúc trong tu học. Vì chỉ có tìm và thấy được hạnh phúc trong tu học chúng ta mới có những chất xúc tác, có những động lực, có những niềm phấn chấn tinh tấn vững bước tiếp tục đi lên phía trước.
Tôi nhớ trong một bài viết thầy Nhất Hạnh có viết về mộng và thực: Không nên bôi đen thực tại và tô hồng thực tại. Nhưng, vì với bản chất sinh diệt chúng ta thường tự thực hiện hai công việc này tức là: Một là bôi đen thực tại cho nó là xấu xa, bỉ ổi, đáng khinh, là một điều gì đó đình trệ , ghê gớm, không thể cải sửa, thay đổi, biến đổi tốt đẹp hơn…Hai là tô hồng thực tại cho nó đẹp, cho nó lung linh huyền ảo, cho nó là thiên đường, cho nó là niềm hạnh phúc bất tận. Tất cả chúng ta không một ai khác đều sống trong thế giới mộng ảo của chính mình. Từ những mộng ảo này cùng đưa vào trong đời sống tu học để họ quên mất sự chánh niệm, tỉnh giác, quên mất sự sống chân thật giản dị.
Khi sơ tâm ai cũng có niềm hạnh phúc chân thật của sự tu học, họ chưa hiểu chưa biết gì nhiều giống như những trang giấy trắng chỉ với một niềm tin, và một mực hành trì, trì niệm…nhưng sau một thời gian tu học họ có một chút ấn chứng, một chút hiểu biết về phương diện giáo pháp mà họ đang thực hiện thế là cái ý thức bắt đầu làm việc. Một chút hiểu biết kia họ bắt đầu tô hồng lên cho nó là vĩ đại, là một thực thể siêu việt, liễu tri đang tồn tại trong con người họ, và một thực tại khác được họ bôi đen rằng những sự hiểu biết, những sự hiện diện bên ngoài kia đều là những điều thấp kém hơn không bằng họ, không thể sánh tầm với tư tưởng của họ.
Một thế giới mộng đang được xây trên lâu đài mộng. Chính vì như thế nên tôi chứng kiến biết bao nhiêu hành giả đến rồi đi, họ đến trong vọng tưởng và đi trong mộng tưởng. Vì khi đến với sự tu học là đưa con người hành giả bắt đầu chạm bàn chân, sự va chạm , ma xát chân thật để họ cảm được cái sự sống chân thật đang hiện hữu , nhưng khi đưa họ tự chạm tự nhận lại những điều này thì không ai dám chấp nhận được sự thật, họ muốn sống mãi trong mộng tưởng kia để chết cùng mộng tưởng đó.
Cũng có đôi khi tỉnh thức họ thấy được bản chất của mộng tưởng, thấy những điều đó không đáng để ta phải theo đuổi, không đáng để ta phải uổng phí gắng thực hành thực hiện sự trì niệm tu học. Nhưng nó vẫn được len lén thực hiện trong những giấc mơ mà ta không thể kiểm soát được, nó vẫn được ta nuôi nấng, nuôi dưỡng hằng ngày trong lời ăn , tiếng nói, cử chỉ hành động mà không hay biết.
Chúng ta hầu hết đều chứng kiến những cảnh người tu họ bề ngoài thể hiện đời sống đạo mạo trang nghiêm, nói lời hay ý đẹp, thậm chí là hành động đẹp. Nhưng phía trong lớp tâm hồn ý thức, tàng thức kia ai biết họ đang nghĩ, đang thực hiện những gì. Không cần ai khác mà ngay chính bản thân người hành giả chúng ta tự kiểm chứng sự tu học này. Ta đã đang kiểm soát được cơn nóng giận, ta có kiểm chứng được cái tham, ta có kiểm chứng được sự si mê ta có kiểm chứng được lời ăn tiếng nói và hành động. Tu học chúng ta đều hiểu rằng ý thức rất quan trọng vì vì ý thức nó sinh ra lời nói, phải rất cẩn trọng lời nói vì lời nói sinh ra hành động và từ hành động sinh ra thói quen, từ thói quen sinh ta nghiệp lực, từ nghiệp lực sinh ra sinh mệnh. Chính ta đang chính là đấng tạo hóa của chính chúng ta chứ không phải một ai khác.
Nhưng hầu như tất cả chúng ta ít ai kiểm soát thấy được bản chất , tướng chân thật của chúng và chúng ta có tu đó những hoàn toàn bị nó khống chế kiểm soát trên mọi phương diện đời sống, tâm tư , tình cảm, hoàn cảnh gia đình, xã hội, tài vật, danh lợi, hưởng thụ, khoái lạc, yêu ghét…Tất cả đều bị cái ngã thô, tế nó điều khiển khi nó tô hồng, khi nó bôi đen thực tại để ta phải luôn khao khát nó, kiếm tìm sự mộng tưởng để được chết sống cùng nó… Tất cả đều là vì ta không tìm thấy sự hạnh phúc trong tu học, ta không có thầy hay, không có bạn hữu tốt, nên sự tu học của ta là những kiến trúc được xây trên cát dù cho là mấy mươi năm, cho dù là có văn bằng này, văn bằng kia, cũng dễ dàng sụp đổ. Đó không phải là sự hạnh phúc chân thật, không phải là sự giác ngộ.
Cái niềm hạnh phúc trong ruộng đất tâm kia, những kiến thức của thế gian này không thể lột tả được, cái niềm vui, an lạc kia không thú vui ở thế gian này đem lại được, cái tướng kia của nó không có danh từ nào diễn đạt đặt để được. Vì mọi ngôn ngữ đều trở lên lạc lõng với nó. Ở đó là cả một sự bao la kỳ thú mà chỉ tự họ mới cảm nhận khám phá . Chỉ cần một chút chứng ngộ ở đó thôi cũng đủ phần nào đó đưa tâm thức người hành giả thấy cái giá trị hiện tại của thực tại không phải màu đen, không phải màu hồng, mà chỉ là giá trị của sự thực tại, ngay thực tại này thôi. ..Con đường còn ở phía trước…!
Bạn và tôi đã có chút gì đó trong hạnh phúc tu học này chưa?
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm - Om Ma Ni Padme Hum.
Cuiyang07 Mật tông hiệu: Liên Hoa Pháp Hỷ |
NHƯ LAI THIỀN MẬT CHÚ CHUẨN ĐỀ UẾ TÍCH |
7 người cảm ơn cuiyang07 cho bài viết.
|
|