Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
ThanhHung  
#1 Đã gửi : 31/05/2014 lúc 07:29:34(UTC)
ThanhHung

Danh hiệu: Advanced Member

Nhóm: Registered
Gia nhập: 08-06-2014(UTC)
Bài viết: 3

Cảm ơn: 2 lần
Được cảm ơn: 3212 lần trong 450 bài viết
ĐAU KHỔ CÕI ÂM



Và rồi lại có thêm một con người nữa cũng mang theo nỗi uất hận triền miên xuống tuyền đài.

Chị Trần Thanh Th, quê ở Chợ Lách, Bến Tre. Chị không cha mẹ mồ côi sớm. Không chồng con gì cả. Năm 1979, hoàn cảnh kinh tế lúc đó rất khó để kiếm tiền sinh sống. Làm đất nông nghiệp không đủ sống, chị đành phải mượn tiền, tiền vay tiền góp để mua vài món hàng ở quê đem lên thành phố bán để kiếm tiền sinh sống. Đi được vài chuyến trót lọt, chị kiếm được một số tiền lời ít ỏi. Rồi lần đi này, chị gom góp tất cả của cải, vàng vòng, cầm đất mượn thêm tiền mong kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng than ôi! Mỗi người trên thế gian này luôn mang theo bên mình những nghiệp quả chồng chất, đó là những của cải của mình mang từ kiếp này sang kiếp khác. Và những ý muốn của mình cũng bằng không hay có đều do ở chữ Duyên. Không duyên, không phước báu cũng đành chịu buông tay cho nghiệp lực dẫn dắt trong luân hồi sanh tử, nghiệp quả khổ đau.

Trong một chuyến xe tốc hành từ quê nhà đến thành phố, chị đã gửi tất cả món đồ của mình trên xe đó. Vì xe quá chật, chị chỉ đem theo một ít đồ sang xe khác để đi. Thật là mệnh bạc, chị đã đi trên một chiếc xe quá cũ kỹ và nó đã chết máy ở giữa đường thuộc tỉnh Long An. Tài xế và phụ xế đã tích cực sửa chữa nhưng xe vẫn không chạy được. Cuối cùng, chị phải đón một chiếc xe khác nữa để lên thành phố nơi chị gởi đồ. Khi đến nơi đã quá 12 giờ khuya, thân thể rã rời, bụng thì đói nhưng chị vẫn cố gắng chạy tới, chạy lui để tìm đồ của mình. Nhưng hỡi ôi! Đồ của chị đã bị người ta mang đi mất hết. Chị chịu không nổi nên đã khóc ngất, chị xỉu lên xỉu xuống và gần như điên dại, hết khóc rồi cười. Mọi người khuyên giải rất nhiều nhưng cũng vô ích vì tài sản, tiền bạc nó gắn liền với máu thịt và nắm ruột của mình. Mất nó đi cùng đồng nghĩa là mất mạng.

Cuối cùng, chuyến xe định mạng lúc 6 giờ chiều ngày hôm đó đưa chị về quê của mình. Quê của nghiệp lực và sự đau khổ chất chồng!

Chuyến phà lúc 7:30 tối tại bến phà Rạch Miễu lầm lì rời bến với không gian đầy ảm đạm, đen tối của buổi tối mưa dầm. Tiếng phà trong đêm đó như những tiếng than khóc vang lên từng hồi trên dòng sông và cơn mưa càng lúc càng nặng hột hòa với gió giông. Cái lạnh lẽo hoang vu làm rợn cả người. Dòng nước chảy mang theo những mảng lục bình trôi tản mạn không biết đi về đâu. Với bầu không khí âm u, ghê rét, đáng sợ đó, bất chợt nghe một tiếng “Đùng!”. Rồi phía trước phà, mọi người nhốn nháo hốt hoảng la lên: “Có người nhảy xuống sông, có người nhảy xuống sông!…” Phà dừng máy lại, mọi người xôn xao, rọi đèn tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng của ai cả. Phà cập bến, nhân viên phà và nhân viên chức năng hỏi han, điều tra cuối cùng mới biết là chị Trần Thanh Th . Vì có người biết chị và nhìn thấy chị nhảy xuống sông. Người quen với chị Th về báo lại với bà con chị (vì chị không có cha mẹ, anh em gì cả). Mọi tìm kiếm đều vô dụng, không biết chị trôi về đâu.

Ba ngày sau khi xảy ra chuyện đó, ngành chức năng đã thông báo trên đài truyền hình Tiền Giang là đã tìm thấy một thi thể đã trương sình và bốc mùi thối không rõ lai lịch. Người bà con chị Th nghe được và đến nơi đó để nhận dạng, thì đúng thật là thi thể của chị Th. Do ở trong nước 3 ngày, thi thể chị trương lên quá khổ, không có hàng rương gì bỏ được vào cả, nên thi thể chị được quấn lại bằng tấm vải mũ và đem về nhà của chị. Cơ quan chức năng đến khám nghiệm tử thi và cho phép chôn cất. Chị Th thật là thảm thương, đến chết rồi mà cũng không được một cái hòm tử tế vì chị sình lên quá to và rất thối. Mọi người đem thi thể chị ra phía sau vườn, nơi đó có một cái hầm lúc trước tránh bom đạn, họ để thi thể chị vào cái hầm đó và đậy nắp lại. Thế là xong một cuộc đời. Một cuộc đời sống chưa phải là người mấy, vì nếu là con người thật sự khi chết phải có hàng rương, nhang khói. Trái lại, chị đi trong lạnh lẽo, bơ vơ.

Tôi gặp chị Trần Thanh Th vào một dịp tôi đi chữa bệnh cho chị Huỳnh T H quê ở Chợ Lách, Bến Tre. Chị H thường hay đau ở ngực, uất khí, nghẹn cổ khó thở, chị ăn rất ít lại kèm theo chứng choáng mặt, nhức đầu, tinh thần uể oải, ưu tư sầu muộn. Khi người nhà mời tôi lại, tôi nhìn thấy trong chị H có một người phụ nữ tóc dài xõa xuống vai, miệng đầy máu. Khi thấy vậy, tôi đã cho người nhà chị H biết là có một vong âm đi theo nhập xác chị và nguyên nhân hành bệnh của chị một phần do vong âm này. Vong đó không ai khác chính là chị Th. Nếu muốn trị chứng bệnh này cho chị H thì mọi người chồng, con, cha mẹ chị - phải xin điểm đạo thọ nhận thần chú cùng nhau tu trì để cùng nhau tháo gỡ nghiệp lực đã gieo trồng bấy lâu nay. Còn riêng chồng và chị H phải tu hành và phải nguyện trao truyền thần chú này lại cho những người khác để giúp người khác tu, hãy giúp điểm đạo cho năm người khác, nếu đồng ý thì tôi mới giúp. Khi mọi người nghe nói vậy ai cũng đồng ý.

Tôi yêu cầu mọi người quỳ trước bàn thờ. Khi vừa quỳ trước bàn thờ thì chị H ngã lăn ra, ôm cổ lăn lộn khóc lóc dữ dội, vừa khóc vừa nói và chỉ lập đi lập lại một câu: “Oan ức cho tôi quá! Đau khổ quá”. Hai mắt chị H nhắm nghiền, và chị diễn lại hiện tượng bị nghẹt thở, dãy dụa khi bị dòng nước cuốn đi. Những hiện tượng đó chị Th đã mang theo trong tâm thức suốt mười mấy năm trời. Như vậy có phải chết là hết hay không? Như trường hợp chị Th là không hết và ở những bài sau tôi sẽ viết ra từng trường hợp là chết không phải là hết. Hiện tượng tâm-sinh lý, bệnh lý và nghiệp lực luôn luôn diễn ra, không bao giờ mất…

Ở đây, hiện tượng bệnh lý vẫn tiếp nối, chị Th. vẫn luôn ngộp thở, uất hận… Thế nhưng, về mặt sinh lý, ở thế giới bên kia mà tại sao lại ngộp thở, khó chịu trong khi tim không có, phổi không có, gan cũng không có. Về mặt tâm lý, cuộc sống trong vô hình của chị vẫn luôn bị dằn vặt trong đau khổ với những uất hận, oán hờn. Chị đã nhập vào xác của chị H để cho biết rằng chị rất đau khổ, lạnh lẽo, không ai cúng kiến giúp đỡ thức ăn, đồ uống, áo quần, nhà cửa. Như vậy chị Th ở trong cõi âm đấy vẫn có sự kích thích về tiêu hóa, vẫn có cảm xúc nóng lạnh. Và vẫn có những quan niệm sống về đòi hỏi vật chất như nhà cửa, quần áo do tập nghiệp cũ.

Trở lại vấn đề chị Th mọi người sau khi chứng kiến chị đau khổ như thế nào ở thế giới bên kia đều khuyên giải, an ủi chị thì những hiện tượng tâm lý đau khổ, nghẹt thở,… giảm đi và chị bớt khóc lại. Chị kể lại câu chuyện và nguyên nhân cái chết của chị mà tôi đã nêu ở phần đầu, đồng thời cầu xin được giúp đỡ để chị được giải những uất ức trong lòng.

Thấy tình cảnh đau khổ của chị, tôi đã điểm đạo cho chị và chỉ trao cho chị một chữ Úm Lam. Tôi viết lên trên tờ giấy vàng, gia trì thần chú vào đó. Khi chị lạy tạ nhận chữ Úm Lam này, người chị xoay vòng, tay rung rất mạnh. Tôi gọi lớn tên chị và kêu chị đọc Úm Lam liên tục nhiều lần. Đọc được một hồi, chị cảm giác những uất đều tan hết. Lúc đó, chị yêu cầu người bà con chị đem xác chị đi hỏa táng, chôn cất và hương khói dùm. Người nhà chị Th hứa sẽ làm điều đó.

Sau khi điểm đạo xong, mọi người cùng hứa hẹn với nhau mọi việc thì chị Th trả xác lại cho chị H. Kể từ đó, tiếng than khóc, bóng hình của chị Th đi trong đêm không còn nữa. Và bệnh tình của chị H cũng dần bình phục.

Từ câu chuyện trên, mọi người ở gia đình đó có tín tâm tu hành về thần chú hơn. Họ biết chắc một điều là chết không hoàn toàn mất hết mà nghiệp quả sẽ còn mãi và đeo đẳng bên mình.

Cư sĩ Thanh Hùng
Pháp Hiệu Chánh Trí

Sửa bởi quản trị viên 28/06/2014 lúc 10:21:37(UTC)  | Lý do: Chưa rõ


Cư sĩ Thanh Hùng
Pháp hiệu: Thích Chánh Trí
thanks 4 người cảm ơn ThanhHung cho bài viết.
cuiyang07 trên 28-06-2014(UTC) ngày, Haophuong trên 10-08-2014(UTC) ngày, 21kimngan trên 23-10-2015(UTC) ngày, Phuc An trên 24-06-2020(UTC) ngày
B?n Ngã  
#2 Đã gửi : 31/05/2014 lúc 07:29:34(UTC)
Guest

Danh hiệu: Guest

Nhóm: Guests
Gia nhập: 21-05-2014(UTC)
Bài viết: 1,188

Được cảm ơn: 142 lần trong 97 bài viết
Thưa thầy ThanhHung xin thầy cho con hỏi, "oan có đầu, nợ có chủ" chị Th chết là do chị ấy tự tử, đấy là do chị ấy tự gây nên, chị H có mắc nợ gì chị Th đâu mà phải chịu như vậy. Nếu chị Th thấy đau khổ, đói rét thì chỉ cần báo mộng cho chị H là đủ, sao lại nhập vào xác chị H mà hành hạ? Giả sử không gặp được thầy hoặc những người như thầy, thì chị H phải chịu cảnh này đến bao giờ? Con xin thầy giải đáp giùm con.
yennguyen  
#3 Đã gửi : 17/06/2014 lúc 11:31:29(UTC)
yennguyen

Danh hiệu: Newbie

Nhóm: Registered
Gia nhập: 17-06-2014(UTC)
Bài viết: 1

Cảm ơn: 536 lần
Được cảm ơn: 275 lần trong 83 bài viết
Nếu người ta biết " oan có đầu nợ có chủ" thì cũng ít nhiều biết họ sướng khổ vì đâu. Vậy họ cũng chẳng dại dột gì mà tự tử. Nhưng chúng ta ai cũng vô minh gặp chuyện không hay xảy đến thường đổ lỗi cho hoàn cảnh cho số phận...ít ai biết là do chính mình gây tạo. Như chị T này do tâm thức chị oán thán số kiếp, uất hận tủi hờn, tâm trang u uất mà tự gây ra cái chết của mình, rồi sự khổ đó cứ đeo đẳng mãi . Nếu không gặp được Thầy họ sẽ giữ mãi những tâm thức đó có khi đến hàng trăm năm, mấy trăm năm đi đi lại lại trong cõi vô hình đó, gặp được ai thích hợp họ sẽ tác động để bày tỏ nói lên sự thống khổ đó. Đúng là đời người là bể khổ trầm luân.
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.