Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
cuiyang07  
#1 Đã gửi : 28/06/2016 lúc 09:39:26(UTC)
cuiyang07

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 01-06-2014(UTC)
Bài viết: 1,390

Cảm ơn: 757 lần
Được cảm ơn: 3652 lần trong 895 bài viết
UserPostedImage





Khách sạn ma


Khi chú em kêu Thầy trò chúng tôi mang đồ cất lên phòng khách sạn để cho kịp thời gian đi đến nhà hàng chay mà các bạn đạo mời dùng bữa tối ở đó. Thầy trò chúng tôi đi lướt qua các phòng ốc tối, mới giật mình vì thiết kế phòng nơi đây thật lạ, không những thế mà còn nồng lên cái mùi hôi mốc, nó còn thoang thoảng mùi tanh.

Tôi lên tiếng với chú em, em xem kỹ chưa mà chọn chỗ này để thuê thế?. Em xem kỹ rồi thấy cũng được. Hơn nữa mình chỉ nghỉ tạm mấy tiếng mai đi sớm, nó lại gần sân bay. Để phòng thông thoáng, bật quạt một tý là hết mùi. Hơn nữa giờ đã muộn chẳng kịp tìm thêm chỗ khác, mấy người kia đang đợi mà. Thấy chú em nói có lý nên tôi cũng chẳng nói gì. Mấy Thầy trò nhanh chóng cất đồ rồi vội lên xe Taxi chờ sẵn để đến điểm hẹn.

Thầy trò lâu ngày gặp mặt nên chúng tôi có nhiều chuyện để nói, để chia sẻ với các bạn đạo. Phải hơn 11h khuya mới bắt đầu đi về.
Vì có thời gian hơn lúc nãy nên tôi mới bắt đầu để ý. Khi bước vào sảnh khách sạn là hai cái ghế lớn màu sơn vàng như màu của quan tài tôi hay thấy, hai cái ghế này cái ngoảnh vào, cái ngoảnh ra để dựa vào cột trụ nhà đối diện là một tấm gương lớn rất lớn. Tiếp nữa người phụ nữ ra đưa lại chìa khóa phòng cho chúng tôi là một người phụ nữ trung tuổi, tóc tai rũ rượi buông thỏng, mặc chiếc váy nhàu nát. Chúng tôi tiến lại thang máy để đi thì người phụ nữ này nói. Các anh chị thông cảm thang máy khách sạn gần đây mới bị hư chưa kịp sửa. Anh chị đi tạm cầu thang bộ.

Tôi nói với Thầy và chú em. Kỳ lạ khách sạn lớn mà thang máy bị hư là sao. Khi đi qua dãy hành lang để tìm về phòng mình, tôi chợt ớn sống lưng vì mùi tanh nó phảng phất bốc ra từ hành lang phòng tôi đi qua, nhìn vào hành lang nó hun hút, tối mờ. Khi đến phòng mình tôi mới nói với Thầy:
Thầy ơi! Khách sạn này em thấy nó ớn ớn thế nào ấy, thiết kế hành lang dẫn đến các phòng ốc thấy như mê cung, mà còn tối om thế nhỉ, ban nãy em đi qua cái hành lang dẫn về phòng mình sao nó lại tanh thế.
Thầy cười hiền không nói gì với tôi.
Chú em xen vào. Chắc ở đây ít người ở nên nó thế, thôi đi tắm trước đi để cho Thầy nghỉ.
Tôi đi vào phòng tắm, thì trời ơi không có một giọt nước, thậm chí cái cần vòi tắm nó còn bị hư, hoen gỉ, sàn nhà tắm thì ố vàng, tiếp nữa tôi đi ra cái bồn tắm nó cáu bẩn, và vàng ố, nhìn thấy cái bồn cầu mốc meo, bẩn thỉu tôi chạy nhanh ra ngoài. Mắng chú em. Mày thuê phòng gì kỳ vậy, thường ngày mày kỹ tính chọn lựa ghê lắm . Mày thử vào coi xem cái nhà tắm nó như thế nào. Nó hôi thối, cáu bẩn và ẩm mốc. thậm chí nước không có luôn.
Chú em cười cười. Lúc lên xem phòng tại em thấy phòng rộng thoáng lại 2 giường đôi thấy cũng được. Chưa kịp xem phòng tắm, để em kêu quản lý khách sạn xem sao.

Sau một hồi chú em phàn nàn quản lý khách sạn kia đồng ý đưa chú em tôi đi tìm phòng khác thay thế. Một lúc sau chú em tôi hớn hở quay lại nói. Thầy trò mình sang phòng bên cạnh, bên đấy có nước, phòng sạch sẽ không hôi như bên này đâu.
Thế là tôi lại chuẩn bị thu dọn đồ đạc đưa sang phòng bên cạnh. Thu dọn xong thì người phụ nữ ban nãy ở dưới sảnh gõ cửa đưa chìa khóa phòng bên cho chúng tôi.

Chú em sang trước tôi với Thầy qua sau. Tôi lò dò đi sang thì đúng cái hành lang mà nồng lên mùi tanh. Lúc này càng đi sâu vào phòng thì mùi tanh càng nồng rõ hơn, điện phòng bị hư lúc tối lúc sáng. Tôi nói với chú em. Ủa em chọn phòng kỳ vậy, có bao nhiêu phòng không lấy lại chọn lấy cái phòng có đèn hư là sao.

Chú em bảo để em thử xem ổ điện phòng. Sau mấy giây đập dầm dầm vào ổ điện thì đèn nó sáng hẳn lên chứ không còn chập chờn như lúc vừa sang.
Chú em quay lại sang phòng cũ để lấy nốt đồ sang phòng mới.
Tôi quay sang Thầy hỏi thầy: Thầy. Thầy có ngửi thấy mùi tanh ở đây không? Tôi vừa đi quanh phòng vừa hít, mùi tanh ở trong nhà tắm nó còn nồng, đậm mùi tanh như của máu, cái mùi này từ lúc em mang đồ vào phòng cũ lúc đi qua đó thấy mùi này rồi. Giờ sang đây cái mùi này nó càng rõ rệt hơn thầy ạ.
Tôi nói thế thầy chỉ cười cười không nói gì. Tôi cứ đi đi lại lại trong phòng vì thấy có điều gì đó bất an. Tôi mạnh dạn hỏi thật Thầy. Thầy ở đây có gì không mà sao em thấy ớn lạnh hết cả sống lưng và người, hơn nữa cái khí chất ở đây nó âm u , rồi mùi tanh của máu. Em chắc chắn ở đây có người nào đó bị gì đó . Thầy nói cho em biết đi.
Tôi hối thầy một hồi, thầy mới nói, kiểu nửa đùa nửa thật. Tối nay tụi em ngủ thế nào cũng bị ma nhát.
Thầy nói thật hả. Thầy đừng có hù em nha.
Thầy cười nói: Thầy nói đùa đấy không có gì đâu.

Thầy chống chế cho tôi, nhưng tôi biết, tôi tin vào cái cảm nhận của tâm thức mình. Vì bình thường khi va chạm với những khí chất như vậy tôi cũng khá nhạy để biết được.

Lúc chú em mang đồ sang tôi quyết định nói với nó, rằng tối nay ngủ thế nào cũng bị ma nhát đấy. Em có gan để ngủ lại không hay là chuyển khách sạn khác? Mới nghe nói thế là chú em tôi không cần nghĩ ngợi quá 1 phút quyết định. Thôi để cho an tâm thầy trò mình chuyển đi cũng được. Như thêm phần cho chắc, chú em quay ra hỏi Thầy. Thế khách sạn này có ma thật hả thầy?
Cũng không có gì đâu, bất quá thì các em không ngủ được, thì ngồi canh cho thầy ngủ cũng được! Thầy trêu chúng tôi.
Tôi thêm vào hỏi nó. Thế em có ngửi thấy mùi gì ở phòng này không?
Không em chẳng ngửi thấy mùi gì cả.
Mũi bị điếc à, cái mùi tanh nồng từ hành lang dãy phòng này vào tận trong phòng nhất là nhà tắm, em ngửi lại đi.
Nói đến thế chú em tôi mới đánh mũi ngửi. Ừ nhỉ! Sao giờ em mới ngửi thấy mùi này. Sao nó lại tanh thế cơ chứ. trầm ngâm một hồi, Thôi Thầy trò mình chuyển đi chỗ khác.
Thầy nói: Có được không, chuyển đi coi như mất tiền phòng đấy.
Không sao Thầy ạ, mất mấy trăm cho yên tâm, nhỡ đêm hôm có chuyện gì lại không hay.
Thầy bảo ừ. Thôi chuyển đi.

Thế là tôi nhanh chóng thu dọn quần áo. Tôi chuẩn bị mở cửa phòng, thì thầy bảo, đừng mở cửa để thầy mở cho. Tôi chưa hiểu chuyện gì, nhưng cố tỏ vẻ anh dũng có gì đâu em mở cửa được mà. Mồm nói tay tôi mở cửa. Như có một cái gì đó, khí chất gì đó len lỏi rất nhanh, chạy dọc lưng đi xuống nhập vào một cái huyệt đạo nơi sau lưng tôi. Rồi tôi thấy thầy nghiêng nghiêng nhìn ra phía bên ngoài rất chăm chú. Thầy cười cười nói với tôi. Khi về nhà thế nào thầy cũng viết câu chuyện “ Khách sạn ma”.
Tự nhiên câu nói đó của thầy như khích động điều gì đó sợ sệt trong tâm thức của tôi được dịp bùng phát. Thế là tôi nhảy lên, mặt cắt không còn hạt máu. Tôi đi xuống phi thẳng ra ngoài, nhìn lên cái bề mặt khách sạn bề thế với cái tên rất khêu gợi “ Dạ bến bờ” nó như điều gì đó được thể hiện ngay ở cái tên khách sạn.
Đang mông lung suy nghĩ tôi nhớ cái chứng minh thư chưa lấy, vội đi vào kêu quản lý khách sạn trả cho tôi . Khi người quản lý lôi ra cả sấp 2 - 3 cái chứng minh thư của người thuê phòng làm cho tôi càng chột dạ. lướt nhanh sảnh lớn khách như thế, nhưng tuyệt nhiên không có chiếc ô tô, hay nhiều xe máy để chứng minh khách sạn này có đông người thuê. Tôi cố tỏ ra vẻ hỏi người phụ nữ này.
Sao 2 cái phòng chị cho chúng tôi thuê nó hôi, mà tanh mùi máu thế. Ở đây trước đây có chuyện gì xảy ra không chị.
Thấy chúng tôi đột ngột trả phòng, và hỏi như thế. Không biết người phụ nữ này có tinh ý không, nhưng trả lời tôi một câu.
Ối giời người ta ở đầy ra đấy có ai bị làm sao đâu.
Nghe câu trả lời như thế là biết rồi. Tôi có ẩn ý khi hỏi, nhưng chị này dù mượn cớ phủ nhận nhưng nó như ngầm hiểu cái ẩn ý đấy của tôi. Thật nhạy bén.
Tôi nhanh chóng chạy lên xe taxi yên vị, cứ có cái cảm giác không an toàn như ai đi cùng mình, càng ớn lạnh. Tôi nhanh miệng hỏi anh lái xe Tacxi. Anh ở đây lâu có biết khách sạn này có nhiều người ở không?
Tôi lái xe ở đây khá lâu nhưng thấy khách sạn này khá vắng khách, rất ít người ở nơi đây.
Chạy lòng vòng mãi chưa tìm được, chúng tôi lại thấy thấp thoáng cái khách sạn cũ. Thầy bảo, đừng có quay lại chỗ cũ nha anh tacxi. Lời nói đó như ngầm nói điều gì đó?!

Tôi quyết định chọn khách sạn đông đúc, tập nập người ra vô, và sáng trưng. Khi quản lý khách sạn đưa số phòng cho chúng tôi cũng là 202, như số phòng ban nãy tôi chuyển đi. Tôi nói. Không anh cho em số phòng khác. Chiều khách anh quản lý đưa cho tôi số phòng khác. Khi vào đến phòng mà tôi chưa hoàn hồn, tôi thấy rõ sự bất thường trong cơ thể tâm thức mình. Lúc đầu sự sợ hãi được tôi dấu bằng thần chú. Khi thầy nói khách sạn ma, câu nói đó như là sự khai mở cái tâm thức vô ký nằm sâu trong tâm thức tôi. Giờ đây tôi thật sự sợ hãi.
Tôi hỏi thầy! Thầy ơi có phải người ta đi theo mình không? Em cảm nhận thấy rõ như vậy. Nhưng khi bước vào khách sạn này tự nhiên em thấy có phần an tâm hơn. Thầy kể cho bọn em nghe đi. Thực hư khách sạn đó là như thế nào.
Thầy mới từ tốn nói. Khi bắt đầu bước vào khách sạn, tụi em có thấy hai cái ghế vàng không?
Tôi nhanh nhẩu nói. Có em có thấy.
Hai ghế đó là được người ta trấn cho khách sạn. Vì khi thầy bước vào thấy rõ có ai vị ngồi trấn nơi đó. Cả cái gương lớn đối diện cũng để trấn vì thấy có phù họa trong gương đó. Chắn chắn người chủ nơi đây biết khách sạn có điều gì đó bất thường nên mới mời người về trấn, vì thầy thấy rõ có nhiều thầy bà, thậm chí có cả sư đã đến làm pháp nơi đó. Nhưng hình như không có hiệu quả nhiều. Bằng chứng là thiết kế phòng ốc, nơi ở sinh hoạt, mọi thiết bị nơi đó đều bị hỏng hóc, ít người sử dụng. Điều này nó cũng chứng minh thêm một điều khí chất nơi đây là vượng âm đã bị chiếm thế, người thường không ở được.
Lúc đầu thầy cũng không để ý nhiều lắm, nhưng khi H ( chú em) tôi phàn nàn về phòng ốc thì người phụ nữ kia mang khóa phòng khác thay thế. Rõ ràng người này là phụ nữ trung tuổi, nhưng khi H… mở cửa lấy chìa khóa, thì Thầy thấy lấp ló sau cánh cửa là một đôi chân của người con gái còn trẻ, rất trắng, thầy mới ngước nhìn lên thấy rõ là một cô gái trẻ. Thầy mới thắc mắc trong tâm ủa: rõ ràng là người phụ nữ trung tuổi sao giờ lại có người phục vụ khác à.
Lúc H đi xem phòng thì thầy mới rọi lại . Thấy trước cửa phòng cũ mà Thầy trò chuyển đến là một cỗ quan tài, nằm trong quan tài ấy là một cô gái còn trẻ, mặc váy đỏ. Rồi khi chuyển sang phòng mới thì Thầy càng thấy rõ hơn. Cái phòng mới vừa chuyển sang chính là nơi sào huyệt của ma nữ này ở. Vì thầy trò mình chuyển sang nên ma nữ này không vào được . Ma nữ này rất dữ, có thể nói là thành tinh và có tu học phép thuật. Dưới chướng ma nữ này rất nhiều cô hồn các đảng. Chúng tụ tập sinh hoạt ngay chính trong khách sạn này. Nó nói lên cái khí chất hôi tanh, hôi mùi âm mốc, âm khí là vậy. Điều đặc biệt là sự di duyển của ma nữ này đó chính là cỗ quan tài. Khi ma nữ này di chuyển đi đâu thì cỗ quan tài này di chuyển cùng theo. Chúng cũng làm này làm kia, nhưng không có sao.
Tại sao H… là người kỹ tính như thế mà chọn khách sạn này, không phải là điều tự nhiên. Do ma nữ này mê H…nên có dùng phép thuật che mắt để dụ H…cho nên H.. dễ dàng ưng thuận chọn khách sạn này để ở, cũng như dễ dàng chuyển sang phòng bên cạnh ngay nơi chính ở của ma nữ. Cũng may là em chưa có ý định tắm một mình trước ở nơi đó.

Tôi xen vào. May có Thầy nhá không là em bị nó dụ tình rồi.
Thầy nói tiếp. Khi chúng ta chuyển đi là ma nữ đó đi theo, không phải đi mà nó bay một lúc lại thò mặt vào tacxi để dụ bác Tacxi không tìm được khách sạn, phải quay về chỗ nó.
Thật ra với Thầy thì chẳng sao, nhưng tâm thức của tụi em dù có tu học nhưng chưa được tỉnh giác, vẫn còn dính chấp, sự si mê sợ hãi còn ngủ ngầm đầy trong tâm thức của tụi em. Nếu ở lại Thầy lo tâm các em không vững, không nhớ nghĩ được đến thần chú, bị khí chất âm đó nó làm cho thần minh ám thị, mất hồn phách mà trở thành có vấn đề về thần kinh sau này.

Khi Thầy nói đến đó, tôi mới dám khai thật là. Khi thấy khí chất lạ thâm nhập vào người Tôi đã cố niệm thần chú mà miệng cứng, lưỡi cứng đờ, cảm nhận rõ ràng chân thật như bị gió độc. Đầu óc muốn tác ý trì niệm, nhưng rõ ràng như có một cái gì che mờ tâm thức thần chú câu được câu chăng, không nhớ nghĩ được câu chữ. Càng thấy mình như thế tôi càng hoang mang sợ hãi. Càng trì niệm thì càng bị quên

Thì rõ, Thầy nói: Em bị ma nữ đó dùng phép thuật đánh.
Lúc này tôi mới té ngửa ra. Tôi bị vậy là do lực đánh vô hình từ ma nữ kia.

Thầy nói tiếp: Do tâm em sợ hãi, còn phân biệt, nên trong tích tắc đó khí chất kia mới thâm nhập tác động được lên thân tâm em. Nên thầy hay nhắc nhở tụi em cố gắng tu học, chuyên tâm là vậy. Nếu chỉ trì niệm tu học như con vẹt. Tu hoài tu mãi cũng như kẻ phàm phu, nói giỏi, nói hay nhưng đụng chuyện thì tâm lộ hết ra.
Nhưng cũng không trách được em, vì ma nữ kia có thể nói có cấp độ trong vô hình thuộc hàng quỉ thần, thành tinh. Nên bị họ tác động như vậy cũng là một điều tốt để tự chấn chỉnh mình tu học hơn nữa.

Tôi xấu hổ không nói được điều gì, cũng tự vấn lại sự tu học không tinh chuyên của mình. Vì thầy thường hay nói tu học mật tông không có đơn giản, chắc chắn có sự tiếp xúc với vô hình từng cấp độ theo sự tu học của mình. Nếu không tinh chuyên dễ bị mất mạng như chơi, hoặc bị điên khùng vì lực không tương xứng. Nói lực tu không phải lấy sức mạnh để trấn áp, hoặc đánh nhau với họ. Mà dùng năng lực, tâm lực của phật pháp để hóa giải những niềm sân hận từ tâm họ khởi lên. Nhưng đó cũng là bài học để cho người hành giả thấy được chính mình đang ở đâu để mà sửa đổi tu học cho tốt hơn.

Tôi cười cầu cứu Thầy, Thầy trợ lực cho em cho chứ cứ tình trạng này em sợ có vấn đề về thần kinh. Thầy đưa tay lên đầu tôi, chỉ chưa đầy phút tôi thấy khí nóng từ trên đỉnh đầu lan xuống dưới, khí ấm nóng lan tới đâu thì tôi thấy khí lạnh đi xuống và rút ra, ở huyệt đạo và dọc sống lưng. Trong tích tắc đó thôi mà tự thấy nhẹ nhõm cái đầu, cơ thể nhẹ nhàng không bị ớn lạnh. Điều quan trọng thấy được sự tỉnh táo, không bị cảm giác cái gì nó che tâm thức của mình nữa.

Một bài học đắt giá cho sự gặp gỡ thế lực vô hình hàng quỉ thần, một trải nghiệm thú vị hơn nữa thấy rõ sự luân chuyển vận chuyển của khí nóng lạnh chạy trong cơ thể mình. Nó chiếm lĩnh mình ra sao, nó tác hại mình thế nào. Khí chất thanh nhẹ ấm nóng kia nó làm cơ thể mình nhẹ nhàng khoan thai, tỉnh táo thế nào. Thế mới biết được phật pháp vi diệu, thầy mình tuyệt vời, thật có phước duyên được ở bên thầy, người Thầy thiện tri thức. Quay ra mới thấy nghiệp lực thật ghê gớm nó chi phối sự sống, ý niệm từng con người , cả cộng đông rất nhiều người còn đang phải lăn lộn với cuộc đời, cùng cơm áo gạo tiền, lăn lội với đời để tìm cho mình một con đường đạo.

Cảm ơn Đức Phật đã dẫn đường chỉ lối, cảm ơn nghiệp lực đã cho tôi được gặp Thầy.




Cuiyang07
Mật tông hiệu: Liên Hoa Pháp Hỷ

Sửa bởi người viết 04/07/2016 lúc 09:42:52(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

NHƯ LAI THIỀN MẬT CHÚ CHUẨN ĐỀ UẾ TÍCH
thanks 9 người cảm ơn cuiyang07 cho bài viết.
Thuong76 trên 28-06-2016(UTC) ngày, chuctinh trên 28-06-2016(UTC) ngày, NgocDuc trên 04-07-2016(UTC) ngày, Haophuong trên 06-07-2016(UTC) ngày, HaiLam trên 06-07-2016(UTC) ngày, yennguyen trên 26-07-2016(UTC) ngày, Kim Cang Phổ Tịnh trên 02-07-2020(UTC) ngày, haimat trên 25-04-2021(UTC) ngày, HueVong trên 09-03-2024(UTC) ngày
chuctinh  
#2 Đã gửi : 28/06/2016 lúc 11:12:07(UTC)
chuctinh

Danh hiệu: Newbie

Nhóm: Registered
Gia nhập: 27-10-2014(UTC)
Bài viết: 0

Cảm ơn: 699 lần
Được cảm ơn: 405 lần trong 74 bài viết
MÔ PHẬT!

Xin cảm ơn câu chuyện thú vị của chị.Khách sạn này gần nhà nên em cũng có biết,nội tình thế nào thì em không rõ,chỉ biết một điều là khách sạn này liên tục đổi chủ trong vòng 2 năm trở lại đây,nhưng tình hình vẫn không có gì sáng sủa hơn.Và sau thời gian Thầy và anh,chị về không lâu, khách sạn lại tiếp tục đổi chủ,thay tên.Nhưng có vẻ mọi thứ vẫn y như cũ.

Đọc câu chuyện em càng thấy cảm phục Thầy,mặc dù biết mọi chuyện nhưng vẫn điềm nhiên để mọi việc diễn ra theo đúng nhân duyên của nó.Chỉ xen tay gỡ rối khi học trò của mình đã học được bài học thực tiễn.Một tâm thái tự tại,trí tuệ bình đẳng đối với các pháp của một vị Thầy!

Phước báu thay cho chúng ta được là đệ tử của Thầy!

ÚM CHIẾT LỆ CHỦ LỆ CHUẨN ĐỀ TA BÀ HA.BỘ LÂM!
thanks 2 người cảm ơn chuctinh cho bài viết.
Thuong76 trên 29-06-2016(UTC) ngày, NgocDuc trên 04-07-2016(UTC) ngày
NgocDuc  
#3 Đã gửi : 04/07/2016 lúc 09:47:29(UTC)
NgocDuc

Danh hiệu: Newbie

Nhóm: Registered
Gia nhập: 25-10-2014(UTC)
Bài viết: 6

Cảm ơn: 217 lần
Được cảm ơn: 76 lần trong 42 bài viết
Nam nhi khí ngút trời, nhưng mình mà gặp như thế, chắc không đến mức xỉu cũng ríu chân khỏi đi luôn.
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.