Danh hiệu: Advanced Member
Nhóm: Registered
Gia nhập: 08-06-2014(UTC) Bài viết: 3
Cảm ơn: 2 lần Được cảm ơn: 3212 lần trong 450 bài viết
|
MẸ TÔI KHÓC
Mùa hè năm 2002, những cơn mưa hạ rỉ rả kéo về làm cho bầu trời ảm đạm đen tối. Sau cơn mưa, những giọt mưa còn vương vấn đọng lại trên những nhánh cây, hoa, cỏ, tre, trúc bên đường. Quang cảnh ấy gợi lên cho tôi một nỗi nhớ từ rất xưa, khó tả. Lòng tôi rười rượi như vừa chợt nhớ chợt quên, có một điều gì đó thật sâu kín đang gợi lại trong tôi .
Đêm hôm đó, tôi vừa chợp mắt đi một lát, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm giác có một cái gì đó nhợt nhạt trên mặt. Sờ tay lên thấy ươn ướt ... nước mắt ư? Tôi khóc khi nào mà lại có nước mắt chứ? Tại sao tôi lại khóc? Tôi tự hỏi đi hỏi lại mãi cho đến khi tôi khóc thật. Và khi những giọt nước mắt ấy tuôn xuống ướt cả vai tôi thì bên tai tôi có tiếng nói vang vọng lại, có ai đó nói với tôi: Tại vì mọi người đều khóc.
Tôi quay sang trái phải để tìm xem có ai đó nói với mình thì chợt thấy những hình ảnh diễn ra trong bầu hư không. Tôi nhìn thấy một đoàn người rất đông đang đứng ngồi đủ mọi tư thế. Trên mặt và mắt của mọi người đều có những giợt lệ rơi xuống. Những giọt nước mắt đó tuôn xuống và biến thành những dòng nước lũ tràn ngập khắp mọi nơi. Nước mắt biến thành những cơn mưa bão lớn. nước mắt lăn đến đâu lũ lụt tràn đến đó, cuốn vỡ tất cả những công trình nhà cửa và cuốn trôi những con người. Tại làm sao lại có những buổi khóc than hoà hợp như vậy? Tôi lại tự đặt câu hỏi cho mình.
Trong cơn mộng nửa mê nửa tỉnh kia, những hình ảnh mà tôi nhìn thấy đã in sâu vào tâm trí của tôi: Vô số người khóc than, khóc đến nỗi nước dâng, sóng vỗ, khóc thành bão tố. Trong những tiếng khóc có những tiếng nấc. Những tiếng nấc ấy tạo thành những tia sấm chớp dữ dội, sinh ra lửa cháy rừng, sinh ra trận chiến tranh ác liệt, và những vụ nổ tàn sát hung bạo. Thật là bi ai! Trong bầu trời u ám đen tối tràn ngập nước mắt và những tiếng nấc nghẹn ngào đó, chợt trên hư không xuất hiện một ảnh tượng rất lớn sáng chói loà. Đức mẹ hiện ra trong trang phục trắng tinh, hai tay dang ra như muốn ôm trọn cái gì đó rất yêu quí của Ngài. Hình tượng Đức mẹ với ảnh tượng thanh thoát trông mẹ rất hiền diệu. Từ người, phát ra vô số dòng ánh sáng. Những dòng ánh sáng đó khi chiếu đến làm cho tôi cảm thấy nhẹ nhàng và ấm áp.
Thật diệu kỳ, trong hình ảnh mà tôi nhìn thấy thật là lạ và vi diệu. Đức mẹ cũng đã khóc. Những giọt nước mắt của Ngài trôi lăn xuống cũng chảy theo dòng nước lũ. Nhưng chúng là những viên ngọc màu đó phát sáng và phân bố trên dòng nước lũ đó. Nó rất ấm. Những viên ngọc đỏ ánh sáng đó tan biến, hoà lẫn với dòng nước lũ biến hiện ra rất nhiều thân của Đức mẹ đến mọi nơi. Đức mẹ dùng bàn tay đỏ hồng phát ra những ánh sáng của mình để xoa dịu mọi người, mọi vật. Khi bàn tay đó xoa dịu đến đâu thì xác của những người chết đuối, cây cỏ héo rũ đều có sức sống màu nhiệm vươn lên thọ nhận. Hai tay của họ nâng lên hình tượng Đức Chúa Giê su, và hinh Đức Chúa Giê su cũng ở trên những cánh hoa, ngon cây, ngon cỏ vươn nở, vừa được sống dậy đó. Hình ảnh này có khắp mọi nơi.
Những giọt nước mắt của mẹ là những giọt nước mắt từ bi bác ái, công hạnh cứu độ của Đức mẹ. Những giọt nước mắt màu nhiệm thể hiện tấm lòng, tình thương trải rộng, Đức mẹ đã thật sự khóc.!
Khi những hình ảnh này diễn ra, tôi lại tâhý có vô số tượng Đức mẹ ở khắp mọi nơi cũng đã rơi nước mắt. Tôi lại nghe khắp mọi nơi những tiếng chuông nhà thờ khua động vang lên. Những tượng Đức mẹ từ khắp mọi nơi tự rơi lệ. Không khí, quang cảnh, mọi thứ như đồng nói lên lời: Mẹ đã khóc vì những cơn lũ dữ tợn. Cơn lũ của lòng danh lợi và dục vọng và của những khía cạnh khác.
Khi nhìn thấy hình ảnh Đức mẹ, tôi cũng thấy rơi lệ và có những cảm xúc dâng trào. Những cảm xúc từ mẹ muốn nói lên một thông điệp của tình thương của một sự tiên tri về bom đạn, lũ lụt, chiến tranh v,v...Mẹ đã thấy những sự kiện trên làm đôi dòng lệ của mẹ rơi. Đây là một thông điệp nước mắt của mẹ.
Đây là một sự kiện diễn ra trong tâm thức tôi. Tôi thấy như vậy, cảm xúc như vậy. Nó đã hiện thực thành ngôn ngữ mà hôm nay tôi đã viết ra đây. Đây cũng là những linh ảnh diễn ra trong giấc mộng và cũng như những giấc mộng khác. Nhưng ở đây, những hiện tượng trong giấc mộng đó nó thật sự đã diễn biến và đã được minh chứng bằng những sự kiện cụ thể: Tượng Đức mẹ ở Sài gòn đã khóc, đã có những giọt nước mắt rơi. Những tảng băng ở miền Bắc cực đã tan ra. Những cơn lũ lụt khắp mọi nơi đang trỗi dậy. Những cơn sấm chớp cũng đang hiện thực, Lũ lụt sấm chớp chiến tranh v,v... đã rãi khắp mọi nơi trên thế giới.
Sau những hình ảnh diễn ra như vậy, tôi lại nhìn thấy hình ảnh của từng đoàn người mặc nhiều sắc phục vàng, đen, trắng, hồng, đỏ. Họ sắp xếp thành từng hàng ngay thẳng, có thứ lớp tiến vào bên trong một trung điểm giống như trung tâm một thế giới vô hình nào đó. Họ càng đi sâu vào, trung tâm đó càng dâng cao. Đoàn người cứ đi mãi. Lúc đi ở ngoài thì nó lớn, càng đi sâu vào bên trong thì nó càng nhỏ và trung tâm điểm của nó dâng cao. Nhìn thấy hệt như đoàn người đó đi lên một đỉnh núi và trên tay mỗi người đó đều có cầm một chiếc lá bên tay trái. Tay phải người đó cầm một ngọn nến. Họ đi chầm chậm và ngân lên những bài thánh kinh. Họ đi một lúc rồi lại quì xuống bằng hai đầu gối, họ rất thành kính. Không khí rất trang nghiêm, thanh tịnh. Trên không trung, mưa hoa sao đủ màu sắc rơi xuống, thiên thần từ khắp mọi nơi, mọi hướng đều đồng vang lên bài Thánh ca thanh thoát.
Trong bầu không khí thanh tịnh trang nghiêm đó, mọi người bỗng dưng cùng hướng về trung tâm điểm và đồng loạt xướng lên: “Đức cứu thế đã về, Thánh kinh trái tim đã về”. Liền lúc đó trên đỉnh trung tâm xuất hiện một vầng ánh sáng tròn. Trong vòng ánh sáng đó đi ra một đứa bé thật sáng chói, tay cầm một quyển kinh. Những giọt sáng của quyển kinh đó rơi xuống mọi nơi hoà nhập vào trong từng trái tim của mọi người. Mọi người đều ôm chiếc lá vào trong tim của mình. Kinh trái tim đã thật sự đi vào trong lòng của mọi người, mọi vật.
Lúc này, từ đâu đó những đoàn chim bay về rất đông. Chúng có đủ màu sắc bay đến đỉnh trung tâm đó. Có một con chim rất lớn có hình dạng giống như chiếc máy bay đến phủ phục trước đứa bé trên. Đứa bé đó đã ngồi trên lưng con chim đó. Lúc đó đại thánh chúng cùng chư Thiên thần đồng vang lên một câu: "Chúa cứu thế đã về” Con chim chở đứa bé bay đi kèm theo những giọng đọc của những bài thánh kinh. Trên tau của mỗi thánh chúng lúc này đều có một quyển kinh mang hình trái tim. Những quyển kinh này biến dạng thành những đoá hoa sáng trải khắp mọi nơi trên hư không. Và từ khắp mọi nơi đã thật sự biến thành Thiên Đường Hoa Sao.
Cư Sĩ Thanh Hùng Pháp Hiệu Chánh TríSửa bởi quản trị viên 24/06/2014 lúc 09:14:05(UTC)
| Lý do: Chưa rõ |
Cư sĩ Thanh Hùng Pháp hiệu: Thích Chánh Trí
|
5 người cảm ơn ThanhHung cho bài viết.
|
|