Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
ThanhHung  
#1 Đã gửi : 31/05/2014 lúc 07:29:34(UTC)
ThanhHung

Danh hiệu: Advanced Member

Nhóm: Registered
Gia nhập: 08-06-2014(UTC)
Bài viết: 3

Cảm ơn: 2 lần
Được cảm ơn: 3212 lần trong 450 bài viết
NGHIỆP QUẢ




Một khoảng thời gian dài, cuộc sống của tôi trôi qua thật bình yên và hạnh phúc. Tôi là một thầy thuốc đông y, cũng là một võ sư. Ban ngày điều trị bệnh. Đêm đến tôi dạy võ thuật. Tôi dạy rất đông đệ tử, có cả nam lẫn nữ. Trong số đó, có một số đã trở thành thầy dạy võ. Chúng đi dạy võ cho rất nhiều nơi trong tỉnh và cả ngoài tỉnh. Cuộc sống cứ như thế trôi qua, thật bình an và êm ả!

Một đêm nọ, tôi nằm thấy giấc mơ: "Xuất hiện Đức Quan Thế Âm, Đức Đại Thế Chí, Đức A Di Đà trong tiếng khua chiên, múa trống, thổi kèn và rất nhiều nhạc cụ khác của các Chư Thiên trên hư không. Ở đâu đó lan toả một mùi thơm vi diệu bay toả khắp nơi.

Thân tướng của Chư vị Tam Thánh rất lớn. Trong từng điểm nhỏ trên cơ thể của Chư vị Tam Thánh phóng ra vô luợng ánh sáng đủ màu sắc, lấp lánh huyền diệu. Phía sau Chư vị Tam Thánh là vô số các chư Thiên, chư Tiên vân tập. Trên tay cầm đủ các loại hoa được tạo thành từ ánh sáng, ngọc bào, tràng phan, lộng dù... Thật là một cảnh Thần tiên rực rỡ !

Như có một thần lực nào đó đưa tôi đến quì mộp dưới chân Chư vị Tam Thánh. Đức A Di Đà xoa đầu tôi, vị nói: "Con phải quay trở lại Cực lạc quốc". Lúc đó lòng tôi tự nhiên rất xúc động. Tôi trả lời với Ngài: "Con kính lạy Đức Phật hôm nay đã đến đây. Vì con còn những tập khí cũ cho nên đời sống tu hành tạo phước báu còn rất mỏng. Con kính lạy người xin cho con được ở lại thế gian này để kiến tạo thêm công đức, tạo dựng duyên lành với chúng sanh". Tôi nói vừa xong thì hình ảnh trên cũng tan biến mất".

Tôi giật mình tỉnh giấc. Suốt cả đêm hôm đó, tôi trằn trọc không sao ngủ được trở lại.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy, bước đến mở cửa sổ phòng ra thì nhìn thấy một cảnh tượng thật hãi hùng. Khắp nơi trước cửa phòng, khắp trên cửa sổ, ngoài hành lang vô số những con rắn lục màu xanh rờn ngoa ngoe ngốc đầu, lè lưỡi. Quá khủng khiếp tôi lấy cây đuổi chúng đi nhưng mỗi lúc chúng lại kéo đến đông đảo hơn. Không biết chúng từ đâu đến. Chúng kéo đến từng đoàn, từng đoàn ở dưới đất bò lên phòng của tôi (phòng tôi ở nằm trên lầu hai). Cả gần sáu bảy chục con rắn như thế. Thấy làm lạ, bà con lối xóm kéo đến xem rất đông. Họ bàn tán xôn xao. Cuộc đời của tôi đến thời điểm này qủa thật có rất nhiều chuyện lạ đến với mình !

Hiện tượng này nó báo hiệu cho tôi sắp có chuyện xảy ra cho mình. Và đây là những biến hiện xảy ra do quá trình tu tập Thần chú Mật Tông của tôi. nghiệp quả xoay chuyển từng lúc.

Lúc đó, ngay chỗ tôi ở, trên trần nhà có một tổ ong thật lớn, nó lớn đến khủng khiếp, đường kính của nó khoảng hai đến hai mét rưỡi. Có rất nhiều, rất nhiều con ong ở trong đó. Và nơi này có rất nhiều phòng còn bỏ trống, hằng ngày có rất nhiều loài chim từ nơi khác bay về nơi này (Nhưng hiện tượng này chỉ xuất hiện kể từ lúc tôi đến nơi này có lẽ vì chúng nghe được âm thanh của Thần chú mà tôi hành trì). Đặc biệt chúng xuất hiện rất đúng giờ khi tôi trì chú. Ngoài ra còn có khoảng 50 con chim heo, chim cú ở cố định tại nơi này (nơi này là một nhà hát rất lớn, nó đã bị bỏ hoang. Nhà hát này có khoảng 40 phòng. Và chỉ có một mình tôi ở nơi này).

Sáng ra rắn bò đến cửa phòng, đêm đến cái tổ ong đó nó lại rơi ầm xuống nhưng những con ong đã bay đi mất tiêu từ lúc nào, chỉ còn bơ vơ cái tổ ong to tướng mà thôi. Chim chóc cũng buồn theo, chúng lũ lượt kéo nhau bay đi hết.

Khi nhìn thấy hiện tượng lạ này, tôi bắt đầu tự sắp xếp cho bản thân tâm thức của mình chuẩn bị đón nhận một điều chẳng lành.

Buổi sáng hôm đó là ngày mùng 4 tháng 5 âm lịch, tôi trở về quê thăm mẹ và các em từ Mỹ trở về. Sau một đêm tâm sự cùng mẹ và các em, xem như tôi đã làm xong công tác tình cảm đối với gia đình. Trưa hôm sau tôi quyết đình trở về nơi tôi đang làm việc và sinh sống. Sau nhiều lần cản trở của mẹ và em, cuối cùng tôi cũng ra đi theo một lực đẩy... Đây có lẽ là nghiệp lực mà tôi phải trả, không thể tránh khỏi. Sức mạnh của nghiệp lực đã thúc đẩy tôi rời gia đình trong sự ra đi lặng lẽ.

Tôi trở về nơi làm việc, vội vã tập hợp các em đệ tử để đến lớp dạy võ thuật. Trên đường đi, chúng tôi đi ngang qua con đường quen thuộc mà ngày nào tôi cũng đi ngang qua nhưng lạ thay tôi lại không nhận ra nó là con đường nào và tôi rơi vào trạng thái nhìn cảnh vật xung quanh từ quen thuộc trở nên rất xa lạ... tự hỏi mình: "Đây là nơi nào vậy". Nổi lo nghĩ bừng đến. Tôi liền niệm thần chú Chuẩn Đề... nhưng lạ thay miệng tôi cứng cả lại, không niệm được Thần chú, đầu tôi không thể nhớ ra câu chú ... tay không kiết ấn được (tam mật đã mất). Cơ thể tôi lúc này lạnh và toát mồ hôi. Tôi suy nghĩ: "chắc có lẻ tôi sắp sửa trả nghiệp rất lớn - cũng như Mục Kiền Liên một đại đệ tử về thần thông của Phật mà tới giờ trả nghiệp cũng không dùng được thần thông". Nghĩ như thế tôi liền tỉnh lại và không suy nghĩ gì nữa. Tôi chờ đợi, chuẩn bị chờ đợi một sự trả nghiệp.

Xe lôi chở tôi chạy thêm được một cây số rưỡi đường nữa. Lúc đó xe đang chạy qua đoạn đường đất đỏ quanh co. Hai bên nhiều bụi rậm và lùm cây. Thì từ trong lùm cây xuất hiện một con heo định mệnh to tướng, nặng cả trăm ký lô lao ra, ủi thẳng vào chiếc xe. Chiếc xe cán lên con heo, lật lăn hai ba vòng. Chiếc xe đè lên đùi tôi. Cả người tôi, đầu và mặt cùng chiếc xe cà xuống vật vã cùng đá cát đỏ. Những viên đá nhỏ cứ dính chặt và bám lấy, cặm đầy mặt tôi hoà lẫn với máu. Đầu tôi sưng lên, biến dạng như một trái banh. Chân thì bị đè bẹt bởi chiếc xe lôi. Mọi người đến đỡ tôi dậy. Lúc đó, tôi rất bình tĩnh mặc dù thương tích rất nặng vì tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý cho chuyến đi rời xa thế giới này.

Tôi kêu hỏi người tài xế: "Em có sao không?". Người tài xế trả lời: "Con không sao, Thầy bị nặng quá". Liền lúc đó tôi rờ lên mặt thấy máu chảy rất nhiều. Tôi nghĩ chắc có lẻ sắp tắt hơi thở và chết đến nơi rồi. Tôi sắp xếp cho đệ tử chở tôi về nhà và chở tôi đến Bệnh viện. Trong thời gian đó tôi niệm chú liên tục và tâm thức rất an tĩnh. Tôi nín lặng trong vòng mấy tiếng đồng hồ. Khi đưa tôi đến bệnh viện huyện, huyện lại chuyển tôi đến bệnh viện tỉnh để điều trị. Ngay tại bệnh viện tỉnh tôi được cấp cứu chụp X quang ... nhưng cuối cùng tôi chỉ bị chấn thương ở phần mềm, đầu và sọ của tôi không bị vấn đề gì cả. Đến lúc đó, tôi mới biết mình sẽ tiếp tục ở lại thế gian này theo sự thỉnh cầu trong giấc mơ của tôi.
Sau lần đó, tôi trở về lại quê nhà. Tôi tiếp tục chuyên tu về thần chú rất chuyên cần. Một ngày niệm Thần chú Chuẩn đề và danh hiệu Đức Phật A Di Đà kèm theo hơn 50 lần xâu chuỗi. Trong thời gian đó tôi thật sự đi đến thế giới cực lạc bằng thần lực của Chư Phật.

Và cũng trong bài này, xin mượn những lời văn mộc mạc, thô thiển này gửi đến thế giới vi trần này rằng tôi đã và đang tu một pháp môn rất cao quí. Một pháp môn có rất nhiều kho tàng bí ẩn, có những vi diệu không thể nghĩ bàn. Với bản thân tôi, tài thô, học thiển cũng đã được những hạnh phúc nho nhỏ, có những thiên đường, thế giới cực lạc qua tâm thức tôi.

Xin nhắn gửi đến với tất cả với các bạn, những con người cùng chung con đường, hãy đến cùng làm bạn lữ hành để được cùng nhau chia sẻ. Bạn có nhìn thấy chưa “Con đường hành trì Thần Chú Chuẩn Đề" ?

Cư sĩ Thanh Hùng
Pháp Hiệu Chánh Trí

Sửa bởi quản trị viên 24/06/2014 lúc 09:27:15(UTC)  | Lý do: Chưa rõ


Cư sĩ Thanh Hùng
Pháp hiệu: Thích Chánh Trí
thanks 3 người cảm ơn ThanhHung cho bài viết.
Tieuhoathuong. trên 10-07-2014(UTC) ngày, cuiyang07 trên 14-07-2014(UTC) ngày, chuctinh trên 07-02-2017(UTC) ngày
hoatnaovien  
#2 Đã gửi : 31/05/2014 lúc 07:29:34(UTC)
Guest

Danh hiệu: Guest

Nhóm: Guests
Gia nhập: 21-05-2014(UTC)
Bài viết: 1,188

Được cảm ơn: 142 lần trong 97 bài viết
Tôi thấy đâu đó đạo hữu Vodinh có nhắc đến ngài Mục Kiền Liên đệ nhất thần thông của đức Phật. Vậy nghĩa đạo hữu cũng biết về hiển giáo thấy cái nghiệp quả không sai biệt, hoặc có sai biệt cải sửa chỉ bằng cách tu tập. ngài Mục Kiền Liên phải trả quả là bị bọn cướp giết. Ngài thấy biết rõ ràng điều đó, nhưng đâu có trốn tránh. Cái thong dong tự tại của người tu là như vậy, không như những kẻ chỉ buông những lời ngôn thuyêt sáo rỗng. Mộng đã là mộng thì có gì là thật ở đây?
hoatnaovien  
#3 Đã gửi : 31/05/2014 lúc 07:29:34(UTC)
Guest

Danh hiệu: Guest

Nhóm: Guests
Gia nhập: 21-05-2014(UTC)
Bài viết: 1,188

Được cảm ơn: 142 lần trong 97 bài viết
Phần đa mọi người tu đều chỉ là trên ngôn thuyết, tự chấp vào những ngôn thuyết đó cho nó là sự thắng giải, sự liễu nghĩa. Nhưng trên thực tế đi từ hiển tới mật, lý sự viên thông thì chỉ có những bậc thầy mới đạt thành những điều như vậy. Sự đạt thành này tôi cũng chỉ tạm mượn để nói lên sự đối lập là sự u mê của chúng sinh.

Nhà phật nói rõ về luật nhân quả không sai biệt, nhưng cũng nói rõ sự cải sửa được nghiệp quả nếu người hành giả quyết chí tu hành. Còn những bậc thầy đoạt được lý sự. Thì nghiệp quả với họ cũng chỉ là bóng câu qua cửa sổ. Họ biết trước và bình thản đón nhận nó, không có sự trốn tránh.

Thầy Thanh Hùng chia sẻ về vấn đề nghiệp quả. Tôi khâm phục sự bình thản của Thầy, sự tự tại của thầy. Vấn đề sinh tử lúc đó quả là một bài học rất lớn. Mới đó mà đã gần 20 năm. Nếu ngày đó Thầy không thắng được chính mình, thì giờ đây gần 20 năm sau chúng ta đâu có cùng đứng trên một diễn đàn, tu học chia sẻ mật pháp Chuẩn Đề. Nếu là chúng ta có bình thản được như vậy không? có thể hiện lên được tinh thần tu học, tâm thức tự tại như Thầy không? Hãy quay lại và tự quán sát lại chính mình.!

Úm chiết lệ chủ lệ chuẩn đề ta bà ha. Bộ lâm
thanks 1 người cảm ơn Guest cho bài viết.
chuctinh trên 07-02-2017(UTC) ngày
hoatnaovien  
#4 Đã gửi : 31/05/2014 lúc 07:29:34(UTC)
Guest

Danh hiệu: Guest

Nhóm: Guests
Gia nhập: 21-05-2014(UTC)
Bài viết: 1,188

Được cảm ơn: 142 lần trong 97 bài viết
Mật pháp là tự tu tự chứng, không ai tu chứng thay mình được, chỉ ai tự uống nước mới biết nóng lạnh ra sao. Còn người đứng ngoài cũng chỉ là đứng ngoài sẽ không bao giờ thấy biết được những điều đó. Nên có hát, có ca để biểu đạt một điều gì đó với đời, thì cũng là ngôn ngữ của tướng tự tâm sinh, sẽ thể hiện lên tâm thức của mình, sẽ thể hiện sự vướng dính của chính mình.

Tôi tu học cũng gắng công phu hạ thủ. Không phải để khoe với đời, không phải để cười cợt đời, để không dính với đời, để không so với đời, mà muốn đi trong đời để thấy niềm an lạc đó. Thầy đã đưa yếu chỉ đó để cho chúng tôi tu. Nếu cảm thấy hoà hợp thì tôi gửi yếu chỉ đó đến những ai cùng muốn hoà hợp. Còn không hãy vui vẻ đến đi thoải mái trong cái ràng buộc đó.

Úm chiết lệ chủ lệ chuẩn đề ta bà ha. Bộ lâm
Ai đang xem chủ đề này?
Guest (2)
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.