Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
cuiyang07  
#1 Đã gửi : 31/05/2014 lúc 07:29:34(UTC)
cuiyang07

Danh hiệu: Administration

Nhóm: Administrators
Gia nhập: 01-06-2014(UTC)
Bài viết: 1,390

Cảm ơn: 757 lần
Được cảm ơn: 3645 lần trong 890 bài viết
Thần thông bất năng địch nghiệp

HT.Thích Thanh Từ




Quí Phật tử thường thích thần thông hơn thích nghiệp và cũng sợ thần
thông hơn sợ nghiệp. Giả sử Thầy đang nói chuyện ở đây, mà ngoài kia có vị
nào bay lên trụ giữa hư không, lúc đó Phật tử còn ngồi để nghe Thầy giảng hay
là chạy ra đảnh lễ vị bay trên hư không kia? Tâm con người hiếu kỳ thường
thích cái lạ, mà xem thường những việc bình thường. Trong khi đạo Phật lại rất
bình dị, không cầu kỳ, không nói những điều quái lạ.

Phật dạy chúng sanh từ nghiệp nên có thân. Vậy nghiệp từ đâu mà ra?
Nghiệp từ thân, miệng và ý. Chính thân, miệng, ý gây tạo nghiệp lành hay
nghiệp dữ, sức nghiệp đó sẽ lôi dẫn ta đi. Cho nên nghiệp là sức mạnh, nhưng
vì người ta không thấy nên không tin có nghiệp. Ví dụ một thanh niên tập uống
rượu hay hút á phiện, khi thiếu hai thứ đó thì họ sẽ ụa, mửa… Đó là do nghiệp
không tốt, nó hành lại người tạo nghiệp.

Chúng ta làm nghiệp lành nghiệp dữ, không thấy đâu hết, nhưng khi nó
tới rồi thì mình chạy không khỏi, tránh không được. Như người có quyền lực
thấy kẻ yếu hà hiếp, chửi đánh người ta. Chửi đánh rồi kẻ có quyền thấy như
vậy là xong, nhưng người kia tích lũy phiền hận trong lòng, đợi đến khi gặp cơ
hội họ sẽ trả thù lại. Vậy chỗ chứa những nghiệp oán hờn đó ở đâu? Nghiệp
không thấy, chỗ chứa nghiệp cũng không thấy, nhưng gặp cơ hội thì nó phát ra.
Nghiệp quan trọng như vậy, người đời lại không quí, còn thần thông chỉ
là trò đùa mà lại quí. Nghe ai tu có Tha tâm thông, vừa gặp mình họ liền điểm
mặt nói: “Anh đang nghĩ điều này điều nọ…” Nghe đúng phóc mình rởn óc
muốn lạy họ liền. Còn quí thầy dạy Phật tử làm việc lành được phước, làm việc
ác chịu tội thì thấy thường quá, không có gì hấp dẫn, nên không kính phục. Đó là chúng ta chưa có nhận xét đúng đắn về sức mạnh của nghiệp.

Trong kinh kể hồi xưa đức Phật còn bị nạn Kim thương, Mã mạch. Kim
thương tức là bị mũi nhọn đâm vào chân, Mã mạch là ăn lúa ngựa trong vòng
ba tháng. Vì Ngài được một vị vua mời về an cư, nhưng rồi quên không cúng
cho Ngài. Lúc đó ông giữ ngựa thấy thương, mới đem lúa ngựa ra xay giã, nấu
cúng Phật. Phước đức như Phật mà còn bị nạn như thế, là do nghiệp trước Ngài
đã tạo, cho nên thân chót phải trả cho hết. Nên biết nghiệp đã tạo dù ác hay
lành đều trả quả hết, hoặc sớm hoặc muộn thôi, chớ không bỏ qua được.
Trong hàng đệ tử Phật, ngài Mục-kiền-liên là thần thông đệ nhất, có thể
bay lên trời, lặn xuống nước một cách tự nhiên. Vậy mà khi sắp bỏ thân, Ngài
phải trả hết nghiệp nên chịu cho bọn cướp vây đánh, dùng thần thông bay lên
hay độn thổ cũng không được. Đến lúc chúng bỏ đi rồi, Ngài vận hết sức thần
thông mới tới đảnh lễ được Phật trước khi tịch. Nguyên nhân là vì đời trước
Ngài đã đốt một tổ ong, nên đến thân chót Ngài chứng A-la-hán rồi, bọn chúng
bắt Ngài phải trả cho hết.

Ngày xưa khi vua Lưu-ly xua quân sang đánh dòng họ Thích, Phật nghe
tin báo đã chặn đường nhà Vua khuyên hãy trở về, đừng tạo nghiệp tàn sát
nhau nữa. Lần thứ nhất vua Lưu-ly nghe lời khuyên của Ngài nên quay về. Lần
thứ hai ông cũng gặp Phật và lại về. Nhưng đến lần thứ ba, ông quyết kéo quân
làm cỏ sạch dòng họ Thích mới thôi. Khi ấy Phật nói: “Nghiệp của dòng họ
Thích, ta không thể cứu được!”

Như vậy thần thông mạnh hay nghiệp lực mạnh? Quí Phật tử thường
nghĩ, mình cứ làm việc ác rồi sám hối, hi vọng Phật sẽ tha cho. Nghiệp của
dòng họ Thích mà Phật còn không cứu được, huống nữa là chúng ta. Chúng
sanh đã tạo nghiệp, không trả sớm thì cũng trả muộn, chớ không trốn đâu cho
khỏi hết. Đừng nghĩ rằng mình tạo nghiệp ác rồi sau đó làm lành sẽ khỏi quả
ác. Làm lành thì được phước, nhưng nghiệp ác đã tạo vẫn phải trả như thường.
Thí dụ, trước đây chúng ta đã đánh một người láng giềng khiến họ hận
mình, nhưng vì yếu thế nên họ không thể trả thù được. Nếu trong thời gian đó,
ta biết hối hận ăn năn nên xử sự tốt với mọi người trong xóm. Người xóm
giềng kia khi đã đủ cơ hội, họ sẽ tìm cách trả thù, nhưng nhờ bà con trong xóm
thương nên họ bênh vực mình. Như vậy, nợ cũ vẫn trả nhưng phước mới che
chở nên chúng ta đỡ được phần đau khổ. Nên biết nghiệp thì phải trả, song nhờ
phước che chở nên trả nhẹ hơn. Hiểu như vậy chúng ta mới thấy lợi ích của sự
tu. Tu là để ba nghiệp của chúng ta được sạch, được tốt hơn, chớ không phải tu
để có thần thông.

Phật tử thì ngược lại thích có cái gì kỳ đặc. Chính vì tâm ham muốn ấy
mà bị người xấu dùng thần thông để lừa gạt. Thời đức Phật còn tại thế, một
hôm vua Ba-tư-nặc đến thưa: “Bạch Thế Tôn, trong nước con có một vùng dân
không chịu nghe đạo lý, chỉ thích thần thông. Xin Thế Tôn dùng thần thông nhiếp phục thì họ mới chịu tu.” Phật lắc đầu, nói: “Ta chỉ dùng đạo thông để
giáo hóa thôi, chớ không dùng thần thông.” Vì đạo thông mới có thể giúp cho
chúng ta nhận ra đâu là đúng, đâu là sai để sửa mình từ xấu trở thành tốt. Còn
thần thông không thể làm cho chúng ta thức tỉnh và tu tập được.
Cho nên trong nhà Phật thường dạy tu thì phải chuyển được nghiệp ác
thành nghiệp thiện. Quí Phật tử xét lại, miệng chúng ta lúc nào cũng nói lời
hiền lành hay có khi nói lời hung dữ? Khi thì hiền lành, nhưng cũng có khi rất
hung dữ. Thân cũng vậy, có khi giúp kẻ này người kia, nhưng cũng có khi tát
tai người ta. Đến ý cũng vậy, khi nghĩ tốt khi nghĩ xấu, mà thường thì xấu
nhiều tốt ít.

Nên khi đã tu chúng ta tập thân không làm ác, làm những điều lành, như
không sát sanh, không trộm cướp, không tà dâm. Miệng không nói dối, không
uống rượu v.v… Đó là mới nói tu về miệng và thân thôi. Phật tử nếu không giữ
tròn năm giới thì có đổi được nghiệp xấu của thân, của miệng không? Không
đổi được. Muốn đổi được thì phải giữ năm giới cho tròn, rồi tiến tu Thập thiện
gọi là Thập thiện nghiệp đạo, tức thêm ba điều nữa là bớt tham, bớt nóng giận,
bớt si mê. Đây chính là tu về ý.

Như vậy thân, khẩu, ý của mình đều phải chuyển, phải sửa. Có thế
chúng ta mới xứng đáng là người tu chuyển nghiệp ác thành nghiệp lành. Nếu
chuyển hết nghiệp ác thành nghiệp lành thì khi nhắm mắt mình sẽ đi theo
đường lành. Trong nhà Phật có chia ra lục đạo luân hồi. Thấp nhất là địa ngục,
kế là ngạ quỉ, súc sanh, người, a-tu-la, trời. Người làm ác sẽ bị nghiệp dẫn đi
trong ba đường xấu, địa ngục, ngạ quỉ, súc sanh. Người làm nghiệp lành thì sẽ
được sanh trong cõi người, a-tu-la, trời.

Người tu nào cũng thích đi ba cõi trên, ngán ba cõi dưới. Bởi vậy,
không muốn quả xấu thì đừng tạo nghiệp xấu. Ý không nghĩ điều xấu, miệng
không nói lời xấu, thân không làm việc xấu, thì đâu có nghiệp xấu. Bởi nghiệp
do thân, khẩu, ý tạo ra. Quí Phật tử nhớ trong lá phái qui y của quí vị có bài kệ:

Chư ác mạc tác
Chúng thiện phụng hành,
Tự tịnh kỳ ý,
Thị chư Phật giáo.

Dịch:

Chớ làm các điều ác,
Vâng làm các điều lành,
Giữ tâm ý thanh tịnh,

Là lời chư Phật dạy. Chư ác mạc tác là đừng làm các điều ác. Chúng thiện phụng hành là
vâng làm các điều lành. Đó là nói về thân và khẩu. Giữ tâm ý thanh tịnh là tu
về ý. Chư Phật dạy giữ thân, khẩu, ý tốt lành, trong sạch thật gọn, thật đơn
giản. Vừa nghe qua có thể thuộc rồi, nhưng hành không biết bao giờ mới xong.
Hồi xưa Thiền sư Ô Sào ở Trung Hoa, thường ngồi thiền trên cháng ba cây
được ngộ đạo. Tiếng lành vang xa, lúc đó có thi sĩ Bạch Cư Dị nổi tiếng đương
thời tìm tới tham vấn Ngài. Ông đứng dưới gốc cây chắp tay, ngước lên thưa:
“Bạch Hòa thượng, xin Ngài dạy cho con yếu chỉ của Phật pháp.” Thiền sư vẫn
ngồi trên cây, đọc một bài kệ:

Chư ác mạc tác,
Chúng thiện phụng hành,
Tự tịnh kỳ ý,
Thị chư Phật giáo.

Nghe xong, thi sĩ cười: “Thưa Ngài, bài kệ này con nít tám tuổi cũng
thuộc, Ngài dạy con làm gì?” Thiền sư trả lời: “Phải, con nít tám tuổi cũng
thuộc, nhưng ông già tám mươi làm cũng chưa xong.”
Chỉ có bốn câu kệ mà chúng ta tu cả đời cũng chưa xong. Phật Tổ dạy
người tu sống phải tránh làm các việc ác, lo làm các việc lành. Cho nên Phật tử
khi mới vào đạo được dạy phải giữ năm giới để ngừa tội ác. Tránh ác làm lành
thì khi chết sẽ đi trong ba cõi lành. Sau cùng giữ ý thanh tịnh, trong sạch là gốc
của sự tu. Như vậy, nếu rút gọn bài kệ trên thì hết sức đơn giản, nhưng nói
rộng ra thì rất nhiều.

Chúng ta học Phật, tu Phật thì phải nắm vững những gì Phật dạy. Cần
biết rõ hiện giờ mình đang đi trên đường nào. Nếu là đường dẫn xuống ba cõi
khổ thì phải dừng ngay, đừng tiếp tục đi theo con đường nguy hiểm đó nữa.
Nếu đi đường lành thì tiếp tục theo hướng tốt đó, bảo đảm sẽ không bị đau khổ.
Thầy thường ví dụ như xe cũ hư, chúng ta có tiền mua xe mới đẹp hơn.
Thân này có ai khỏi chết đâu, mà không hề nghĩ tới. Cứ lo ngày nay ăn thứ
này, ngày mai mặc thứ kia, mua sắm mọi thứ ăn mặc sang trọng. Lo đã đời,
đến khi lăn đùng ra chết có đem theo được gì? Thế mà người ta lo tích lũy cái
mất, không tích lũy cái còn. Tiền bạc xe cộ là vật chất lúc nào cũng có thể bị
mất đi, nhưng nghiệp lành, công đức lành đã tạo thì không ai ăn cắp được. Cất
ngôi nhà cho đẹp, nhưng lỡ một trận lụt hay cơn hỏa hoạn đi qua là tiêu hết.
Chỉ có nghiệp mình làm là không mất.

Quí Phật tử mỗi ngày làm một điều lành, tích lũy lần lần, ai thấy đâu mà
lấy. Thầy thường ví dụ như một ông bác sĩ, một ông thợ hồ và một ông thợ
mộc cùng đi trên chiếc thuyền qua sông. Tới giữa dòng, thuyền bị sóng đánh
chìm, dụng cụ đồ đạc ba người mang theo đều trôi theo dòng nước hết. Chỉ ba
ông thì ráng lội được tới bờ, lúc đó chẳng còn gì ngoài hai bàn tay trắng. Tất cảdụng cụ tiền bạc mất hết, nhưng nghề bác sĩ, nghề thợ mộc nghề thợ hồ vẫn
còn. Nghề tức là nghiệp, như vậy nghiệp là cái không mất.

Thế nhưng con người lo tạo những vật chất bên ngoài mà không lo tạo
những nghiệp lành. Muốn có tiền nhiều để gởi ngân hàng, không muốn làm
điều lành để gởi vào kho nghiệp của mình. Đó là những trường hợp bị lấy hoặc
bị phá. Còn có trường hợp người ta không lấy, không phá mà mình vẫn mất
như thường. Chẳng hạn, ngày nay chúng ta còn khỏe mạnh, tiền bạc nhà cửa
thấy như của mình. Song ngày mai ngã ra chết thì những thứ đó thành của ai?
Lúc còn sống cái gì cũng của tôi, nhà tôi, tiền tôi, vợ con tôi v.v… Khi chết
những thứ đó của ai, mình không biết.

Lúc ra đi chúng ta không thể mang theo vàng ngọc tiền bạc, chỉ mang
theo nghiệp. Tất cả những gì mình gầy dựng trong mấy chục năm, rốt cuộc
không đem theo được gì. Còn nghiệp lành nghiệp dữ chúng ta không quan tâm,
nhưng cuối cùng nó sẽ theo mình. Như vậy chúng ta có biết thương mình, biết
lo xa cho mình không? Phật dạy chúng sanh như vậy nên thương, chớ không
nên giận.

Chúng ta phải thấy rõ người làm ác là người đáng thương, vì họ sẽ khổ
ở ngày mai. Người làm lành mình vui mừng với họ, vì mai kia họ sẽ bớt khổ,
sẽ sung sướng hơn. Đối với người ác thì ta thương, đối với người hiền thì ta
mừng, bên nào cũng tốt cả. Nhưng ở đời người ta hay ích kỷ, ai làm điều tốt
hơn mình, thì không thích người ta.

Thí dụ Phật tử đi chùa, có người quyên góp ủng hộ đúc tượng Phật. Khi
đó mình không có tiền, nên chỉ cúng một trăm thôi. Chị khác nghèo hơn, cúng
năm chục, còn người khá nhất cúng mười ngàn. Ra khỏi chùa liền có tiếng xầm
xì: “Con nhỏ đó phách quá.” Tức là mình không tùy hỉ với chị khá kia, mà lại
cho là phách. Lẽ ra mình nghèo cúng ít, còn người khá cúng nhiều ta nên mừng
người ấy phát tâm dũng mãnh. Điều tốt của người mình không nhận, điều xấu
của người mình không bỏ, tốt hơn không được, xấu hơn cũng không được. Như
vậy là sao, mình muốn cái gì? Quí Phật tử trả lời giùm Thầy đi. Đó là vì ích kỷ.
Chúng ta tu là phải biết rõ vật gì quí thì giữ, vật không quí thì bỏ. Bây
giờ thử kiểm lại xem ta quí cái nào? Trăm người như một đều quí cái không
giữ được. Cho nên Phật thương chúng sanh ngu muội, cái đáng quí thì không
quí, cái không đáng quí lại quí. Vật chất thế gian cố giữ mấy nó cũng mất, còn
nghiệp trung thành với mình nhất, đi theo ta từ đời này sang đời khác lại không
lo. Nên người biết phải cố gắng gầy dựng hoặc chuyển hóa nghiệp cho được tốt
đẹp, đừng tạo nghiệp ác. Bởi vì đối với nghiệp, chúng ta không thể dùng thần
thông biến hóa trị được, chỉ chuyển nghiệp thôi. Nên người tu phải ngay nơi
nghiệp mà tu, ngay nơi nghiệp mà chuyển, còn thần thông chỉ là trò chơi thôi.
Trong kinh có dẫn câu chuyện. Một người tu theo ngoại đạo rất đắc lực,
chứng được ngũ thông, giảng đạo hay lắm. Ngũ thông là Thiên nhãn thông, Thiên nhĩ thông, Tha tâm thông, Thần túc thông và Túc mạng thông, chỉ thua
Phật Lậu tận thông. Trời Đế Thích nghe ông giảng đạo thích quá, nên đến
thường xuyên. Một hôm nghe giảng xong, Đế Thích khóc. Ông ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao Thiên tử khóc?
Trời Đế Thích thưa:
- Con nghe Ngài giảng pháp hay quá, con mến nhưng rất tiếc mạng Ngài
sắp hết rồi.
Ông hoảng lên:
- Vậy phải làm sao?
Trời Đế Thích nói:
- Chỉ có đến cầu Phật họa may mới cứu được.
Ông hỏi:
- Bây giờ Phật ở đâu?
Trời Đế Thích đáp:
- Phật đang ở vườn Trúc, nước Ca-lan-đà.
Ông liền dùng thần thông bay đến chỗ Phật. Giữa đường chợt thấy hai
cây ngô đồng trổ bông thật đẹp, ông liền dùng phép thần thông nhổ hai cây ngô
đồng ấy, để trên hai tay đem cúng dường Phật. Đến chỗ Phật, ông dâng hai cây
ngô đồng lên thưa:
- Bạch Ngài, con xin cúng hai cây ngô đồng này cho Ngài. Xin Ngài dạy
con pháp môn giải thoát, không còn bị chết nữa.
Phật liền bảo:
- Buông!
Ông liền buông một cây ngô đồng xuống. Phật bảo:
- Buông!
Ông buông cây còn lại. Phật bảo:
- Buông!
Ông liền nói:
- Con chỉ có hai cây ngô đồng, Ngài bảo buông con buông hết rồi, bây
giờ Ngài bảo con buông cái gì nữa?
Phật nói:
- Không phải ta bảo ngươi buông cây ngô đồng. Lần thứ nhất ta bảo
buông là đừng dính với sáu căn. Lần thứ hai ta bảo buông là đừng kẹt nơi sáu
trần. Lần thứ ba ta bảo buông là đừng chạy theo sáu thức. Buông được ba cái đó thì ông giải thoát, hết chết.
Nghe vậy ông liền tỉnh ngộ, tu tập và chứng quả A-la-hán, sau khi bỏ
thân này, không còn bị chết nữa.

Chúng ta thấy rõ người có thần thông, muốn gì được nấy, nhưng tới khi
mạng hết cũng phải chịu. Hiểu cho thấu, nhìn cho tường tận, chúng ta mới thấy
thần thông không thể đưa chúng ta đến chỗ an lành tự tại. Nghiệp của mình
mới là quan trọng, không bao giờ bỏ mình, cũng không ai thế được. Hiểu được
nghĩa của nghiệp rồi, những gì xấu đến với mình, chúng ta không kêu trời trách
đất, nghiệp lành đến với mình ta không tự cao tự đại. Có nghiệp thì vui trả,
không chạy trốn không sợ sệt, đó là người biết tu.

Hôm nay Thầy nói cho quí Phật tử biết để dè dặt, nếu biết tu thì bảo
đảm đời sau bớt khổ. Đời này, nếu còn nợ trước thì chúng ta cứ trả. Phải hiểu
rằng quả báo tốt xấu là do nghiệp lành dữ đời này hay đời trước mình đã tạo
mà ra. Giả sử đời này ta không tạo nghiệp xấu, nhưng nợ cũ còn, bây giờ mình
phải trả thì nên cười hay nên khóc? Nếu cười là Phật tử rất hiểu biết, rất can
đảm. Bởi vì dù ta có kêu trời trách đất, nghiệp cũng không mất. Cho nên người
Phật tử hiểu đạo có một sức sống mạnh mẽ vô cùng.

Thí dụ trong một dãy phố, có bốn căn nhà. Nhà giữa vừa bán cho người
khác. Người mới đến làm ăn cần cù, có thu nhập đều đều, nhưng khi được hỏi,
họ lắc đầu nói: “Tôi làm ăn như vậy mà năm nay vẫn còn thiếu nợ.” Nhà kế đó
cũng bán cho người khác, ông này làm ăn lơ mơ nhưng lại dư dả. Nếu chỉ nhìn
trong hiện tại chúng ta bất bình lắm, tại sao người làm chí tử lại thiếu, còn
người làm ăn lơ mơ lại dư.

Nhưng nếu truy nguyên kỹ, biết ra anh làm ăn chí tử vẫn thiếu là vì khi
mua nhà anh đã vay nợ, nên bây giờ có tiền phải trả nợ, nợ chưa hết thì còn
thiếu. Anh dư dả là vì mua nhà không phải mượn nợ. Cũng vậy, hiện tại chúng
ta thấy mình từ nhỏ đến lớn hiền lành, mà sao tai nạn tới dồn dập nên than trời
trách đất. Đó là chúng ta chỉ biết đời này, mà không biết những đời trước của
mình. Do si mê nên không thấy được quá khứ của mình, nên chúng ta đau khổ.
Chừng hiểu được đạo lý Phật dạy rồi, chúng ta chấp nhận trả nghiệp, không
còn than trách ai cả.

Nhớ như vậy quí Phật tử sẽ tu được, có can đảm vượt qua tất cả mọi hoàn cảnh
trắc trở. Hôm nay Thầy nói bấy nhiêu, mong quí Phật tử hiểu, khéo ứng dụng tu
trong đời sống hằng ngày. Từ đó mới thấy lợi ích thiết thực của đạo Phật. Tu là
chuyển nghiệp, chớ không mong cầu điều gì xa vời không có sự thật

Sửa bởi người viết 23/12/2015 lúc 09:09:34(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

NHƯ LAI THIỀN MẬT CHÚ CHUẨN ĐỀ UẾ TÍCH
thanks 9 người cảm ơn cuiyang07 cho bài viết.
CaoQueMinh trên 03-09-2015(UTC) ngày, Thuong76 trên 04-09-2015(UTC) ngày, thánh tâm trên 04-09-2015(UTC) ngày, Trần Đức Tùng trên 16-09-2015(UTC) ngày, Tieuhoathuong. trên 07-10-2015(UTC) ngày, HaiLam trên 06-07-2016(UTC) ngày, Huyentrang89 trên 06-03-2017(UTC) ngày, haimat trên 20-05-2021(UTC) ngày, HueVong trên 13-03-2024(UTC) ngày
Haophuong  
#2 Đã gửi : 03/09/2015 lúc 11:25:40(UTC)
Haophuong

Danh hiệu: Newbie

Nhóm: Registered
Gia nhập: 04-07-2014(UTC)
Bài viết: 0

Cảm ơn: 301 lần
Được cảm ơn: 112 lần trong 27 bài viết
Thật hoan hỷ quá. Đọc đến đâu, ngấm đến đó. Lũ chúng con còn vô minh, nên cứ nghĩ những điều đang làm, đang suy nghĩ không phải là ý niệm ích kỉ, tham, dân, và bủn xỉn. Nhưng đọc những lời Thầy dạy, chúng con hiểu được rằng đó là những tập nghiệp nhỏ bé, rồi đến ngày nào đó nó sẽ phát chướng lên. Nếu nghiệp nhỏ, mình kho tu tập để chuyển thì nghiệp lớn thính sao đây. Cám ơn Thầy đã cho chúng con thấy cái chúng con đang mê mờ.
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha . Bộ Lâm
thanks 1 người cảm ơn Haophuong cho bài viết.
vietthang82 trên 04-03-2016(UTC) ngày
HaiLam  
#3 Đã gửi : 06/07/2016 lúc 03:35:32(UTC)
HaiLam

Danh hiệu: Advanced Member

Nhóm: Registered
Gia nhập: 28-07-2014(UTC)
Bài viết: 111

Cảm ơn: 428 lần
Được cảm ơn: 147 lần trong 78 bài viết
giờ mới để ý đọc được bài này.vì thường chủ yếu nhìn phần bài mới. Thật là một điều thiếu sót . Cảm ơn đạo hữu rất nhiều.
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.