Danh hiệu: Newbie
Nhóm: Registered
Gia nhập: 16-03-2018(UTC) Bài viết: 0
Cảm ơn: 5 lần Được cảm ơn: 9 lần trong 1 bài viết
|
Những bóng trong căn phòng Tôi là một nữ sinh của một trường Đại học tại Hà Nội. Đi học xa nhà, lại lỉnh kỉnh nhiều đồ đạc bố mẹ sắm sửa cho mang theo nên phải thuê trọ chứ không thể ở tại ký túc của trường. Tính cũng kỹ càng nên mỗi lần chuyển nơi ở mới, tôi đều đi xem nhiều nơi, thậm chí có nơi xem đi xem lại mấy lần. Năm học cuối cùng của tôi ở đại học, tôi tìm được một nơi phù hợp với mọi tiêu chí của mình. Đó là một căn phòng đủ cho hai người ở với tường xanh, cửa sổ to rộng nhìn ra một khoảng không lớn. Tôi thích thú với việc khi mặt trời mọc thì ánh nắng hướng đông có thể chiếu thẳng vào giường ngủ để đánh thức tôi dậy mỗi sáng và cây đàn piano của tôi sẽ đặt ngay tại nơi cửa sổ đẹp đẽ ấy. Vậy mà ngay ngày đầu tiên bạn tôi đến gíup dọn nhà, chị đã bần thần quay sang nói với tôi: "Em à, chị thấy phòng này sao đó, không khí có vẻ kỳ kỳ". Tôi nghe thấy cũng không lấy làm lo lắng mà vẫn bình thản thu dọn để ổn định chỗ ở mới. Thời gian thấm thoắt trôi đi, tôi và bạn cùng phòng ở đó cũng được bốn tháng. Nhưng cũng kỳ lạ. Từ khi chuyển về nơi này, tôi và em rất ít khi ở nhà với nhau. Có hôm tôi đi lúc em đang ngủ và khi tôi ngủ mới là lúc em về hoặc ngược lại, thành ra chúng tôi không dành được nhiều thời gian để nói chuyện với nhau như trước. Tình cờ một buổi chiều muộn hiếm hoi, hai đứa trở về nhà cùng lúc. Cả hai đều rã rời vì một ngày mệt mỏi bận rộn. Chúng tôi ngồi với nhau một hồi rồi chợt em lên tiếng: "Này Trang, Trang có thấy chỗ này có gì không ổn không?" Tôi hỏi "Em thấy gì?" "Ừ thì... em cũng chẳng rõ, nhưng nhà này thì đông người. Cũng ngót hơn hai chục cả trai gái già trẻ, cả con nít mới sanh. Thế mà không mấy khi em nghe thấy tiếng người ở. Ngay cả tiếng trẻ con nô đùa hay con nít khóc cũng không có. Nơi này cứ như nhà hoang ấy." Tôi nghe em nói cũng giật mình. Quả thật tôi cũng có cái cảm giác như vậy. Có những ngày nghỉ, tôi lười biếng ở nhà cả ngày. Cửa phòng luôn mở vì tôi muốn không khí được thoáng đãng. Ấy vậy mà hiếm hoi lắm mới thấy có người tầng trên lặng lẽ đi xuống. Hoặc người tầng dưới lặng lẽ đi lên. Suy nghĩ của tôi bỗng mông lung, bất an. Một hồi sau tôi mới chậm chạp mà đáp lại lời em: "Ừ, chắc em đúng. Bởi lẽ chị cũng chẳng bao giờ gặp ai. Ngay cả phòng đối diện cũng chẳng bao giờ mình nói chuyện được với họ, còn những phòng dưới thì tuyệt nhiên chưa bao giờ gặp mặc dù chị em mình cũng ở đây được một thời gian rồi. Những khi chị đi qua mấy phòng đó thấy hành lang sạch bóng, giầy dép ngăn nắp. Nhưng tiếng người thì tuyệt nhiên không. Mà nhà này vang tiếng, bước chân từ tầng hai thì tầng năm tầng sáu cũng tỏ." Hai đứa chúng tôi quay sang nhìn nhau, chúng tôi đọc được trong mắt nhau một niềm lo sợ tiềm tàng. Có lẽ em sợ hơn tôi. Tôi thấy mắt em có chút ngấn nước và đồng tử giãn ra to hơn. Tôi liền cười xòa đổi chủ đề cho em bớt căng thẳng. Nhưng mọi chuyện không dừng lại ở đó. Tôi liên tiếp bị bóng đè nhiều lần, không thể dậy được hay cựa quậy và nhìn thấy trước mắt rất nhiều ảo ảnh. Có những bóng đi lại trầm ngâm trong phòng. Người tôi trì nặng xuống mặt giường, cố gắng tĩnh tâm để có thể nhìn thấy ai đang đứng lặng lẽ nơi góc âm thầm quan sát mình. Nhưng cứ mỗi khi tôi tưởng như mình sắp nhìn thấy thì mọi thứ biến mất. Tôi lại tỉnh dậy, người mệt mỏi, đau nhức như từng khớp xương thớ thịt vừa bị ai dày vò không còn chút sức lực nào. Mọi thứ cứ thế qua đi, tôi vẫn bình tâm, không thắc mắc, cũng chẳng lo sợ. Tôi quên nó đi như quên một lần ăn kẹo. Nhưng, mọi thứ vẫn không dừng lại. Dường như có điều gì đó mong muốn cho tôi phải để ý đến họ, biết đến sự hiện diện của họ trong căn phòng. Một hôm, tôi thiếp đi vào giấc ngủ trưa lúc nào không hay. Tôi chợt bừng mở mắt, nhận ra cơ thể mình lại bị một thứ gì đó rất nặng đè xuống. Tay chân tôi đông cứng không thể cựa quậy. Với kinh nghiệm của mình, tôi cố gắng nằm im xem điều gì tiếp tục xảy ra vì nếu càng cố cựa quậy hay gào thét thì sẽ chỉ càng tuyệt vọng và hoảng loạn. Rồi những bóng đó xuất hiện. Họ lởn vởn đi lại trong phòng cười đùa vui vẻ. Tiếng cười lúc lanh lảnh, khi lại ngắt quãng, lúc lại như đang xúm lại xì xào xì xào bàn nhau chi đó. Cả căn phòng của tôi ám đầy một màu khói đục ngầu u ám của tử khí. Tôi lại cố gắng tập trung thị lực của mình nhìn xem đó là ai thì lạ không, chẳng đâu xa đó là hình tướng của những chúng bạn một thời tôi hay đi chơi đêm. Họ hiện lên đó, rõ nét đến nỗi tôi có thể chỉ mặt đọc tên. Tôi cảm thất thoải mái hơn vì đó là chúng bạn quen thuộc mà tôi yêu mến. Nhưng bất chợt, tôi dấy lên một linh cảm không lành. Tôi nhìn kỹ hơn. Chúng mang hình tướng của người nhưng lại luôn xì xào, tay chân chúng không có ngón mà là những thứ dài lòng thòng, đen ngòm, lúc nhúc. Rồi chợt tôi lại hiểu được những điều chúng nói. Vẫn là những tiếng xì xầm và những âm thanh lúc lanh lảnh như trẻ con nô đùa, khi lại như tiếng gío rít thao thiết ghê rợn, nhưng tôi hiểu được. Chúng muốn rủ tôi đi đâu đó, chúng quấn những tay chân lòng thòng đó vào chân tôi, nhấc bổng lên. Nhưng lạ thay, tôi thấy rất rõ chân tôi vẫn nằm duỗi thẳng trên giường. Và thứ chúng đang xách lên kia... cũng là... chân tôi. Tôi cảm nhận được sự đụng chạm nhưng không phải với da thịt mà là với hồn phách nơi chân mình. Trong tôi không hề sợ hãi nhưng khởi lên ý niệm không muốn đi. Ngay lập tức tôi thấy một làn tóc xám trắng bay lơ là từ phía sau chườm lên một bên cơ thể mình. Một cảm nhận rất rõ ràng rằng ai đó đang nằm ngay bên dưới người tôi, giữa thân thể tôi và lớp đệm giường. Rồi ngay sau đó, một bàn tay gân guốc cũng một màu xám trắng thò ra như định vuốt ve lấy. Tôi biết đó là điều chẳng lành nhưng nhất định trấn an bản thân không hoảng hốt hay lo sợ. Tôi cố gắng nhắm mắt lại thì mọi thứ lập tức lại biến mất. Tôi ngồi dậy, mồ hôi ướt đầm nhưng toàn thân lạnh toát. Phòng tôi rèm kéo kín, ngột ngạt, mờ đục. Tôi với đồng hồ thì nhận ra mình mới thiếp đi được chừng hai ba phút. Từ đó, tôi mới thực sự biết nơi tôi đang ở đây, căn phòng với tường sơn bướm và hoa với ánh sáng đẹp đẽ tôi chăm chút này cũng đang là chốn yêu thích của một đám quỷ quái yêu ma đầy mưu mô và khát hơi người. Nhưng mọi thứ đã dần thay đổi khi tôi được biết đến thầy. Được thầy trao cho những tấm linh phù quý báu, được thầy cho thọ nhận mật chú bằng phương pháp xăm mật chú lên cơ thể. Cùng với việc về nhà trì niệm mỗi ngày, tôi đã không còn thấy những hiện tượng đáng sợ trên xuất hiện. Đến một ngày, tôi bị ngủ mê đi trong giấc ngủ trưa, một giấc ngủ mệt nhọc và mộng mị. Nhưng lạ thay, trong chính cơn mê của mình, tôi thấy có rất nhiều những bóng cứ lùng sục ngoài cửa phòng, chúng đập phá, gào thét rồi lại thì thầm, đập phá. Chúng vẫn muốn vào bằng được một cách thoải mái như trước kia. Nhưng mọi thứ đã thay đổi. Trong phòng tôi, đối diện ngay cửa ra vào, tôi để linh phù trang trọng trên giá đàn piano của mình. Chưa kể đến đầu giường mình tôi treo tiếp hai tấm linh phù nữa. Tất cả những phương pháp tôi được thầy trao truyền đều như một phép hộ thân thần kỳ, quảng đại giúp những kẻ xấu không thể nào tiếp cận lại gần. Từ đó, tôi luôn yên tâm mà cố gắng hành trì, tụng niệm mật chú bất kể thời gian và địa điểm, luôn cố gắng nhắc nhở bản thân phải tỉnh thức mà tụng niệm thì tất cả mới qua đi và mình mới có thể cải sửa tâm tánh ngã mạn của chính mình. Tôi luôn cố gắng nhớ lời thầy dặn. Mọi thứ từ tâm thức mình đi ra, nếu tâm tánh con không còn ẩn tàng tâm quỷ dữ thì chúng chẳng còn chỗ nào nương náu mà tự khắc phải rời đi. Đến giờ đây khi ngồi đây, chia sẻ những điều này, đối diện với nhiều nỗi sợ và lo lắng, căng thẳng của bản thân thì tôi vẫn phải nhẩm thầm lời của thầy để tự giúp mình thoát ra khỏi vũng bùn mà mình góp công sức lớn tạo ra. Một lòng biết ơn, tôn kính thầy vô hạn! Những tưởng xuân tàn hoa rụng hết Đêm qua sân trước một nhành mai Úm chiết lệ chủ lệ chuẩn đề. Ta bà ha Bộ lâm. Om ma ni pad me hum.Sửa bởi quản trị viên 01/04/2018 lúc 10:15:38(UTC)
| Lý do: Chưa rõ
|
9 người cảm ơn Trần Huệ Trang cho bài viết.
|
|