“Khi quán như vậy có lúc toàn bộ hư không tâm thức tôi thấy toàn ánh sáng và ngay nơi đó tha lực của Đức Phật Chuẩn Đề dạy tôi thật rõ:”Con hãy quán toàn hư không này là ánh sáng do các hạt hợp lại.Đó là quán ánh sáng trắng.”
Đọc đến đoạn này ,tự nhiên lòng con thật tôn kính,quy phục ân đức Chư Phật,Bồ tát,chư vị Thánh chúng,Hộ pháp.Bởi nơi đó,chỉ có hạnh nguyện độ sanh,sự bảo hộ,bảo trì ,đưa dẫn chúng sanh về con đường tu học giải thoát.Sự mật khải Chơn Sư-Dường như các Ngài luôn ở đó,âm thầm hóa độ,hộ trì chỉ điểm cho người hành giả.Điều này thật sự trọng yếu.Sự mật khải tâm pháp này,tựa như trao cho hành giả chiếc chìa khóa đúng lúc,đúng nơi cần thiết.Đôi khi chỉ cần 1 từ,1 câu,nhưng đủ sức mở toang cả một chân trời trí huệ,thâm nhập.”Vô duyên đại từ” –Lòng từ bi không phân biệt,không điều kiện của Chư Phật,Chư Đại Bồ Tát vẫn hằng như vậy.Nhưng nói đi cũng phải nói lại,để cảm được sự mật khải đó,thì chính bản thân người hành giả phải là 1 sự tinh tu,phải là sự nỗ lực nội tại,phải chuẩn bị cho những bước nhảy tâm thức thì mới chạm đến những tha lực,mới cần những chìa khóa.Vậy thì,khách quan mà nhìn lại,Thầy-vị hành giả tinh cần,thường xuyên được sự mật khải trong thiền định bởi Chư Phật,Bồ tát,Chư Tổ trong vô hình.Ở đây,cũng không cần phải dùng những mỹ từ,những danh xưng cao cả,đôi khi lại nặng nhọc.Theo sự nhìn nhận của con,tất cả chỉ là sự hiển bày,sự ngộ nhập,sự tương ưng.Thầy-Mật chú-Bản nguyện-Chư Phật,Bồ tát.Biểu hiện-bế tàng;đón nhận hay không và đón nhận ở góc độ nào là tùy nơi phước duyên,cùng tầng thức tư tưởng mỗi người.Chính trí huệ,năng lực,cùng hạnh nguyện tạo nên sự cao cả,tôn kính chứ không nằm ở hình danh sắc tướng hay sự tôn xưng.Thầy-bình dị thôi,mà con vẫn hằng ngưỡng vọng.
Nam mô Thất Câu Chi Phật Mẫu Chuẩn Đề.
Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha.Bộ Lâm.
Và ,khi quán sát lại xuyên suốt các bài viết của Thầy,con thấy 1 điều hay là ở sự thâm nhập,đột phá trong pháp tu.Bởi khi đọc Kinh sách hay nghe các vị Thầy giảng,chúng ta cũng nghe trên bình diện ngôn từ sắc-không,vô thường,khổ,an vui… những câu chữ này ,thật sự con đọc và nghe rất nhiều.Nhưng ở Thầy,con thích chữ “ma sát” ở các bài pháp.Bởi vì,từ “ma sát “này,nó cũng không mang màu sắc tôn giáo,Phật học nhiều.Nhưng nếu ngẫm kĩ,là cả 1 sự khác biệt rất lớn của sự diễn đạt.Ở ngay sự tu học của Thầy,cũng như điều Thầy muốn trao gửi cho người nghe,người đọc là phải chân thật.Chân thật cảm nếm,thực hành,cọ xát với pháp tu,với từng niệm tưởng,cảm thọ.Tập cho người hành giả thoát dần những cái bóng,cái khuôn mà mình định danh rồi sống mãi trong đó.Đúng nghĩa của sự tỉnh giác.Như khi vào cảnh giới thiền quán các hạt hạ nguyên tử,các chủng tử Thánh Phạn ,các linh ảnh hiển bày;tự bản thân những điều đó hiển thị giáo pháp.Lý sự vô ngại.Thầy thấy như thật,biết như thật,nói như thật.Còn nếu chúng ta mãi truy cầu đúng –sai,Thánh –phàm… thì chỉ như bắn mũi tên vào hư không mà thôi.
Con xin nguyện học tập tu để từng bước đi vào sự chân thật như Thầy.
ÚM CHIẾT LỆ CHỦ LỆ CHUẨN ĐỀ TA BÀ HA .BỘ LÂM.
OM MANI PADME HUM.