Thông báo

Icon
Error

Tùy chọn
Xem bài viết cuối Go to first unread
ThanhHung  
#1 Đã gửi : 15/11/2014 lúc 08:49:19(UTC)
ThanhHung

Danh hiệu: Advanced Member

Nhóm: Registered
Gia nhập: 08-06-2014(UTC)
Bài viết: 3

Cảm ơn: 2 lần
Được cảm ơn: 3212 lần trong 450 bài viết
TẬN CÙNG SỰ ĐAU KHỔ THẾ GIAN


Tháng 5 năm 1998, những cơn mưa đầu mùa đã mang đến cho cái vùng đất nghèo nàn sự lầy lội và ẩm ướt. Nước lan đầy trên những con đường đất lầy lội. Nước tràn ngập khắp cả xóm nhà lá xiu vẹo. Những con Trâu, con Bò ban ngày đã phải vất vả cùng chủ lội ruộng cày cấy, đêm về lại nếm thêm cái hương vị của sự đói, rét. Hạnh phúc của nó trong những mùa mưa lạnh lẽo là đêm về được sưởi ấm bởi những bó củi rơm. Chúng được đốt ung lên, mang cái mùi khen khét của đồng quê để sưởi ấm và để đuổi những con muỗi đang chờ chực đốt vào thân trâu, bò.

Đó là những khoảnh khắc hạnh phúc trong đời của chúng. Nhưng hạnh phúc nhỏ nhoi ấy đã bị cướp đi bởi những cơn mưa dầm tháng 5. Nước ngập. Trâu không còn chỗ để nằm. Những bó củi rơm mang đầy nước mưa đã không làm tròn nhiệm vụ sưởi ấm và đuổi muỗi cho những con trâu, con bò ấy. Hạnh phúc của chúng không còn chỉ còn lại cái khổ đau của sự đói rét và thân xác bị dày vò bởi những trận tấn công của những con ruồi, con muỗi. Những giọt mưa đổ xuống ngập cả đường, ngập cả chuồng của chúng. Trên những mái hiên bằng lá rách nát của chuồng trâu, mưa cứ rơi mãi, rơi mãi làm cho chúng không thể che chở nổi cho trâu. Trâu đã thật sự tắm, tắm trong cái đau khổ của đói rét. Trâu đã như vậy mà có nhiều mảng đời người lại còn khổ hơn.

Anh Nguyễn Văn Lai, năm đó đã được 27 tuổi, có vợ và có được một đứa con. Anh sống trong cảnh đui mù từ khi lọt lòng mẹ. Anh chưa từng nhìn thấy được một đốm ánh sáng nào cho nên mong muốn được nhìn thấy ánh sáng và sự vật xung quanh của anh rất mãnh liệt. Một ước mơ cũng thật nhỏ nhoi. Ấy mà nó lại chưa bao giờ đến với anh Lai.

Trong một dịp nọ, khi tôi đến trị bệnh bằng phương pháp châm cứu cho bà nội của anh Lai. Hôm đó, cơn mưa kéo dài rất lâu. Trong lúc trị bệnh, tôi cứ nhìn quan sát và thấy anh Lai ngồi co ro hoài bên một góc giường tre đổ nát được chấp vá. Thỉnh thoảng tôi lại nghe những tiếng thở dài như than thân trách phận từ anh Lai. Lúc tôi điều trị xong cho bà nội anh Lai cũng đã hơn 6h chiều. Vì cơn mưa quá lớn, kéo dài và làm ngập hết cả đường nên tôi ở nán lại và trò chuyện đôi lời với anh Lai.

Chúng tôi trao đổi và nói chuyện với nhau nghe nhiều điều trong cuộc sống. Đến khoảng 8, 9h đêm, những câu chuyện kể đã qua đi nhưng trong giọng nói của anh Lai vẫn còn đượm lại nhiều nỗi buồn chán nản. Anh Lai như không có định hướng, không có lối thoát cho chính bản thân của mình. Qua thời gian trò chuyện, tôi từ từ trao đổi với anh ta về mặt đạo lý và bàn về giáo pháp Mật Tông. Khi anh ta nghe tôi nói về Thần chú thì hai con mắt anh Lai như muốn mở bung lớn con mắt ra và nói: “Anh có thể dạy cho em về cách trì niệm Thần Chú Chuẩn Đề không? Rất mong Anh giúp dùm em”. Một câu nói với giọng điệu rất mừng vui và mang tính chất thỉnh cầu tha thiết. Tôi lần lượt đọc từng câu, từng chữ cho anh Lai nghe cho đến khi anh Lai thuộc lòng Thần chú.

Lúc này cũng đã 11h đêm. Tôi bước đến chiếc võng của anh Lai và nằm ngủ. Mặc cho mưa dột xuống đầu và thân, anh Lai vẫn ngồi tĩnh tọa và đọc Ngũ Bộ Chú. Anh đọc rất lâu. Tôi cũng đã thiu thiu đi vào giấc ngủ. Chợt tôi nghe một tiếng “phịch” thật lớn. Tôi mở mắt nhìn xem thì thấy anh Lai từ chỗ ngồi trên giường nhảy xuống đến trước bàn thờ cầm nhanh Cây Thanh Long Đao bằng gỗ của Ông nội và Ba anh để lại, đặt trước bàn thờ (Ông nội và ba của Anh Lai ngày xưa là những Vị Thầy Lỗ Ban có tiếng của vùng này). Anh Lai cầm cây Thanh Long Đao và múa những bài quyền rất đẹp mắt, rất có oai Thần. Những thế võ của anh ta sử dụng rất linh họat. Những bước tấn rất vững chắc. Bộ tịch thật oai nghi. Sức mạnh từ đâu có mà anh Lai đã múa những bài Thanh Long Đao hết sức mạnh và không biết mỏi mệt? Mặt của anh Lai lúc này rất đỏ. Cây Thanh Long Đao đó rất nặng. Ấy thế mà anh Lai lại cầm múa vun vút làm cho cả nhà nghe tiếng động phải thức dậy. Múa một lúc rất lâu rồi ngưng lại.

Sau đó, anh lai đứng trước bàn thờ và đọc những bài kinh bằng tiếng lạ. Rồi anh lạy bàn thờ làm như để tạ ơn mình đã nhận một vấn đề gì rất lớn lao. Và sau đó, anh Lai suốt đêm không ngủ cứ ngồi trong thế tĩnh tọa và trì niệm Thần chú.Khi trời vừa tờ mờ sáng, tiếng khua động của những tiếng bước chân người đi mua bán, ra đồng. Những con trâu cũng theo người chủ của mình ra đồng ruộng. Những tiếng động đó đã làm tan mất không gian tĩnh mịch của đêm qua. Một ngày mới lại bắt đầu.Trong những âm thanh của ngày mới ấy, bỗng nhiên pha lẫn âm thanh la hốt hoảng phát ra từ miệng của Anh Lai. Âm thanh ấy vừa mang hình trạng thất thanh, hốt hoảng vừa mang hình trạng vui mừng hớn hở: “Má ơi, anh Hùng đâu rồi. Tôi đã thấy đường rồi. Tôi thấy rất rõ mọi người. Tôi đã thấy đường rồi”. Những từ ngữ ấy đượm màu chất phát và khờ khờ của anh Lai, trông rất tội nghiệp. Tôi vội hỏi lớn: “Sao là thấy đường”. Anh Lai trả lời: “Tôi ngồi niệm chú và nhìn qua nhìn lại thì thấy xung quanh có rất nhiều người. Nhìn thấy như vậy phải là con người không hay là cái gì? Anh nói tôi nghe với”. Anh Lai ôm chặt lấy tôi và nói lớn như một lời thỉnh cầu. Tôi vội nói: “Bình tĩnh, bình tĩnh. Anh nói đã thấy đường rồi sao còn vấp chân. Một chút nữa đã bị té rồi”. Anh Lai cứ nói “Tôi đã thấy mọi người rồi" và chỉ vào khoảng không nhưng tôi chả thấy có ai đứng đó cả. Tôi nhìn theo tay anh chỉ và cũng nhìn thấy linh ảnh có rất nhiều Chư vị mang gươm kiếm đứng xung quanh. Thì ra cái anh Lai nhìn thấy chỉ là linh ảnh. Nhờ vào sự gia trì Thần chú mà anh Lai đã nhìn thấy được.

Tôi nói với anh Lai: “Anh không có nhìn thấy được như mọi người. Nhưng vì anh niệm trì Thần chú Chuẩn Đề chí tâm mà phát khởi được Huệ Nhãn. Và cho anh thấy được Chư vị hộ pháp. Họ nghe anh niệm chú đã đến và hộ trợ cho Anh trong lúc anh trì niệm”. Anh Lai nghe vậy chuyển từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Anh đã hỏi rất nhiều và tôi đã giải thích rất tỉ mỉ.

Qua buổi nói chuyện sáng hôm đó, chúng tôi chia tay nhau. Anh Lai cũng đã hứa hẹn với tôi sẽ tu trì Thần Chú Chuẩn Đề. Sau đó, anh ta thường xuyên trì niệm Thần chú, lui đến với tôi và hỏi han rất nhiều điều.

Thời gian trôi qua rất nhanh. Mùa xuân năm ấy – 2001, trong buổi chợ tết cuối năm, trăm hoa rộn ràng khoe mình hé nở. Những cành hoa hồng, vạn thọ, mai vàng vươn mình khoe sắc, hòa với những tiếng ồn ào, tấp nập của xe cộ làm cho cảnh vật trở nên huyên náo, tất bật vội vã để đón nàng Xuân về. Không khí xuân đã tới, thế mà tôi lại bắt gặp anh Lai trong một bộ quần áo màu xanh cũ kỹ. Đầu tóc ủ rủ, trên tay cầm một xấp vé số.
Anh ta như người mất thần, không biết mình đi đâu. Một cảnh địa ngục Trần gian đã tới!
Tôi gọi tên anh ta rất lớn. Đôi ba lần anh ấy mới tỉnh lại. Gặp lại tôi, anh ấy rất mừng rỡ. Những niềm vui vừa hé nụ thì vội tàn héo khi chợt nhớ đến những nổi buồn khổ mà anh ta đang mang nặng. Tôi vội hỏi: “Tại vì sao mà tôi lại thấy anh thất thần buồn quá vậy anh?” Anh Lai ngập ngừng trong nghẹn ngào như vừa muốn nói vừa muốn giấu nó đi. Giây lát không thốt lên lời. Thấy vậy tôi vội mời anh Lai vào một quán cà phê bên đường để có thời gian trò chuyện.
Một thời gian nói chuyện rất lâu và anh Lai không thể nào đè nén trong lòng được nổi buồn của mình nên đã kể cho tôi nghe về câu chuyện vừa xảy ra cho vợ chồng của anh.
Anh nói: “Thời gian này, tôi đã không trì chú tu hành vì lòng tôi rất buồn rầu và đau khổ. Vợ tôi đã dang díu với một người đàn ông khác. Tôi đâu có hay biết gì đâu cho đến khi người vợ của ông ta từ bên kia trở về quậy phá tùm lum. Thật là buồn! Thôi tôi không muốn nói nữa”. Anh ta cắt ngang câu chuyện. Nét mặt anh ta thật đau khổ. Những nỗi khổ của chuyện phàm trần thế tục ấy đã tác động và làm cho anh Lai không đủ tỉnh táo, không còn vững tâm để tiếp tục tu hành và hành trì Thần chú. Anh đã bỏ qua cơ hội của đời người là “Sống được làm người gặp Đạo”.

Cũng khó trách anh ta vì gặp phải chuyện đau khổ như vậy trong khi thân phận của mình lại bị đui mù, đã gánh cái khổ này lại còn chồng thêm cái tủi, nhục khác thì làm sao có thể tĩnh trí mà cố gắng tu hành để vượt thoát.Tôi khuyên anh ta rất nhiều nhưng những lời khuyên của tôi đều vô ích. Không đủ giúp anh ta đứng vững trước bão giông của cuộc đời. Anh ta khóc rất nhiều và rồi chia tay tôi ra về.
Những tưởng thời gian sẽ là liều thuốc mầu nhiệm giúp anh ta quên đi những ký ức đau buồn. Nhưng không nó vẫn cứ đeo bám lấy anh Lai. Cho đến một đêm nọ, cũng vào cái mùa mưa dầm của năm 2003, mưa rất to. Trên con đường lót đá ghồ ghề, tiếng lộp cộp, lọc cọc phát ra từ cái gậy soi đường của anh Lai cộng thêm tiếng dép lẹt xẹt hòa lẫn trong âm thanh côm cốp của chiếc hộp đựng cơm đã hết mà anh Lai dở theo mình vang lên như những âm thanh phát ra từ cõi âm u nào đó. Từ cõi âm u ấy đã dẫn đưa anh Lai đến bên một bờ sông. Nơi ấy có một chiếc cầu sắt đang được gỡ bỏ ra để xây dựng lại. Đôi mắt mù lòa cũng như Thần trí u mờ vì buồn tủi của anh Lai đã không đủ sức đưa anh Lai ra khỏi nơi nguy hiểm ấy. Anh cứ tiến mãi tiến mãi và một tiếng “Ùm” vang lớn. Rồi một chuỗi tiếng la lớn thất thanh kêu cứu từ anh Lai. Trước những tiếng la thảm thương ấy, sự vật xung quanh như rất thản nhiên, dòng sông cũng rất thản nhiên và có cái vẻ tàn nhẫn khi nó cuốn trôi anh Lai, đưa anh Lai đi và không bao giờ trở lại.

Nổi khổ, sự chết chốc cũng dần theo dòng sông tan biến mất. Có phải nổi khổ của anh Lai nó đã biến mất không? Thật sự nó vẫn không biến mất. Đến năm 2004, vào ngày giỗ 1 năm của anh Lai, gia đình anh Lai đến mời tôi về dự. Tôi nhận lời và đến dự đám tuần một năm ngày hôm ấy. Khi đến nhà anh Lai, tôi lại thật sự ngạc nhiên khi nhìn thấy cô vợ của anh Lai có những thay đổi về hình tướng. Sau khi anh Lai qua đời, chị đã quảy gói ra đi. Và trong một tai nạn giao thông, cô vợ của anh Lai đã bị bể một con mắt bên phải. Một chân bị gãy và đi lếch phếch trên mặt đất. Sau lần tai nạn ấy, chị ta lại quay trở về lại nhà để sinh sống. Những vết thương dị tật đó đã làm mất đi cái vẻ đẹp bên ngoai của cô vợ anh Lai.

Trước kia chị ta là người con gái rất đẹp. Da dẻ trắng và hồng hào lại thêm có đôi mắt mơ màng, tóc xõa đến bờ vai và đôi môi đỏ mộng. Ngược lại, anh Lai là người mộc mạc, đơn sơ, đen đúa và đui mù. Sao ngộ vậy, sao lại có cái nhân duyên không tương xứng, bất đồng đó? Họ lấy nhau vì những lời hứa hôn của cha mẹ khi họ còn trong bụng mẹ. Cuộc hôn nhân không tương xứng ấy không do họ định đọat. Và sự không tương đồng ấy, cái sắc đẹp ấy đã đưa anh Lai đến sự khổ não, chồng chất. Và rồi cũng mang người vợ đến sự sa đọa, dẫm nát lên luân thường đạo lý gây nên thảm cảnh bi thương này.

Ngày đó tôi đến, bà nội, vợ và con anh Lai nhìn thấy tôi thì khóc rất nhiều. Chúng tôi cùng ăn bữa cơm chay đạm bạc. Mặc dù ngậm những hạt cơm, rau trên miệng nhưng chúng tôi đã không thật sự ăn cơm vì trong lòng mọi người ai cũng nhớ đến anh Lai.

Trong bữa cơm đó, bất chợt vợ anh Lai quay sang chấp tay và chào tôi rồi bật nói: “Chào Anh Hùng”. Tôi rất ngạc nhiên và nhìn lại thì ra anh Lai nhập xác vào cô vợ. Anh vào trong xác của cô vợ và nói những chuyện gia đình của mình. Sau nhiều câu chuyện, cuối cùng anh ta mới nói với tôi và xin tôi để được thọ nhận lễ quán đảnh. Nghe xong tôi rất ngạc nhiên và hỏi anh Lai làm sao anh biết về lễ thọ pháp quán đảnh ? Anh Lai trả lời: “Sau khi từ giã cõi trần này, vì đau khổ, uất ức tôi đã ở lại trong cõi này. Đi tới đi lui mà không sao nhập vào xác của tôi được vì nó đã thối rửa. Tôi rất buồn. Và trong lúc đó tôi lại nhớ nghĩ đến Thần chú Chuẩn đề. Tôi cứ nghĩ tưởng đến Thần Chú Chuẩn Đề. Cho đến một hôm, có những vị mặc những quần áo rất đẹp xuất hiện và nói với tôi rằng: “Ngươi đã thọ nhận Thần chú chuẩn đề rồi. Nhưng lúc đó chỉ là lời nói, chưa có sự đảnh lễ minh chứng của chư Phật, Bồ tát, thánh chúng, chư vị Thầy tổ hộ pháp vô hình. . Vì nếu chưa được thọ nhận phép quán đảnh thì sự mầu nhiệm kia cũng không có công đức, phước báu nhiều. Ngươi hãy đến nhờ sự giúp đỡ của Thanh Hùng để được thọ nhận Lễ Quán Đảnh trên. Khi nghe những lời này, tôi vội thúc giục gia đình đi tìm huynh để giúp đỡ cho tôi thọ nhận Phép điểm đạo quán đảnh thọ pháp”.


Sau đó, tôi kêu xác của cô vợ - tức là anh Lai đã nhập vào quì xuống đảnh lễ Chư Phật, Tổ, Thầy rồi tuần tự tiến hành làm lễ điểm đạo cho anh Lai. Khi xong phép điểm đạo, anh Lai rất vui mừng và nói: “Trong lúc thọ nhận lể quán đảnh, tôi thấy nhiều Chư vị về dùng nước rưới trên đầu tôi và có một con chim, chư vị nói đây là con chim Anh Võ của Đức Quan Thế âm đến. Nó mổ vào mắt tôi. Mặc dù trong cõi âm u này không còn xác thịt nữa, nhưng đôi mắt hình hài tối như những chiếc bóng và nổi đau khổ cảm xúc vẫn còn chứa chấp. Cho đến nay, con chim ấy mổ vào mắt của tôi và làm cho tôi rất thoải mái, nhẹ nhàng, nhìn thấy được mọi sự vật. Tôi rất vui mừng và hạnh phúc khi trì niệm Thần chú Chuẩn Đề này. Khi nghe những lời nói này xuất phát từ anh Lai, cả gia đình của anh Lai ai cũng hân hoan quì xuống xin thọ nhận Lễ điểm đạo.

Đây là một câu chuyện xảy ra và mang theo rất nhiều sự khổ đau và thương tiếc. Nó đã nói lên những ý niệm sống cũng như nói lên một quá trình tu học của tôi về thần chú Chuẩn đề, và nó nói lên những ý niệm như quyết định chắc chắn rằng Thần chú mà tôi chia sẻ với anh Lai là những Thần Chú được Tổ, Thầy truyền dạy là những Thần chú từ Chư Phật Ba đời nói ra. Nó đã hun đúc, đào luyện thành rất nhiều điều hữu ích trong tam giới này. Nó hiển nhiên là những phương tiện của Chư Phật để đưa con người thoát khỏi ra bến bờ “Mê”.


Cư sĩ Thanh Hùng
Pháp hiệu Chánh Trí

Sửa bởi quản trị viên 17/03/2017 lúc 09:15:15(UTC)  | Lý do: Chưa rõ


Cư sĩ Thanh Hùng
Pháp hiệu: Thích Chánh Trí
thanks 11 người cảm ơn ThanhHung cho bài viết.
cuiyang07 trên 15-11-2014(UTC) ngày, Hoatnaovien. trên 15-11-2014(UTC) ngày, Haophuong trên 15-11-2014(UTC) ngày, Thuong76 trên 15-11-2014(UTC) ngày, Thuannadl. trên 15-11-2014(UTC) ngày, 21kimngan trên 15-11-2014(UTC) ngày, Kyhoadithao. trên 16-11-2014(UTC) ngày, yennguyen trên 17-11-2014(UTC) ngày, HaiLam trên 18-11-2014(UTC) ngày, Anh Tuyet trên 22-11-2014(UTC) ngày, Kim Cang Phổ Tịnh trên 25-06-2020(UTC) ngày
Hoatnaovien.  
#2 Đã gửi : 15/11/2014 lúc 09:03:47(UTC)
Hoatnaovien.

Danh hiệu: Newbie

Nhóm: Registered
Gia nhập: 24-06-2014(UTC)
Bài viết: 1

Cảm ơn: 90 lần
Được cảm ơn: 15 lần trong 7 bài viết
Tình thương và lòng từ bi, trí huệ của Thầy luôn được thể hiện cho dù là cấp độ tư tưởng nào. Hạnh Bồ tát đạo đã được Thầy huân tập ung đúc trải qua biết bao đời kiếp. Không biết đến trăm ngàn đại kiếp nào sau này Thầy đầy đủ phước hạnh trí huệ, đầy đủ ba la mật để ra đời vị Phật tương lai sẽ thành. Con nguyện sẽ luôn được sinh ra cùng thời với Thầy, được làm đệ tử của Thầy để luôn được thọ bẩm, thành tựu giáo pháp chánh pháp của chư Phật, chư Bồ tát, chư Thánh chúng.
thanks 1 người cảm ơn Hoatnaovien. cho bài viết.
yennguyen trên 17-11-2014(UTC) ngày
Kyhoadithao.  
#3 Đã gửi : 16/11/2014 lúc 05:19:36(UTC)
Kyhoadithao.

Danh hiệu: Newbie

Nhóm: Registered
Gia nhập: 25-06-2014(UTC)
Bài viết: 0

Cảm ơn: 242 lần
Được cảm ơn: 51 lần trong 29 bài viết
Thay bao rang the gian nay la kho.
Vo thuong la the hay kheo tu.
Um chiet le chu le chuan de ta ba ha. Bo lam.

thanks 1 người cảm ơn Kyhoadithao. cho bài viết.
yennguyen trên 17-11-2014(UTC) ngày
HaiLam  
#4 Đã gửi : 18/11/2014 lúc 01:50:36(UTC)
HaiLam

Danh hiệu: Advanced Member

Nhóm: Registered
Gia nhập: 28-07-2014(UTC)
Bài viết: 111

Cảm ơn: 428 lần
Được cảm ơn: 147 lần trong 78 bài viết
Con thấy ai tu cũng chỉ ham thích được thời gian đầu. Như anh Lai này, những tưởng anh sẽ tu hành cố gắng hơn nữa, nào ngờ vì chuyện gia đình mà anh buông tu. Con thấy mình cũng không ngoại lệ. Được một thời gian quen rồi, tự nhiên chuyện này chuyện kia níu kéo thời gian dành cho trì niệm bị cắt giảm dần dần, lý do này lý do kia để biện hộ. Để cuối cùng không phải trì niệm nữa. Nghiệp con sâu dày vô minh quá. Thôi con mặt dày cố bám vào Thầy để được thầy chỉ dạy cho con bớt phần mê muội để không buông tu. Con bám vào Thầy thì thầy thêm phần vất vả để chỉ dạy cho con. Con muôn phần đội ơn Thầy.

Úm chiết lệ, chủ lệ, chuẩn đề, ta bà ha. Bộ lâm.

Sửa bởi người viết 18/11/2014 lúc 01:52:05(UTC)  | Lý do: Chưa rõ

Anh Tuyet  
#5 Đã gửi : 18/11/2014 lúc 09:56:44(UTC)
Anh Tuyet

Danh hiệu: Newbie

Nhóm: Registered
Gia nhập: 22-07-2014(UTC)
Bài viết: 7
Woman
Viet Nam

Thanks: 1008 times
Được cảm ơn: 295 lần trong 118 bài viết
Sư phụ kính yêu!
Con đg đi của ng tuy trông gai nhưng Người luôn an lạc và tràn đầy lòng từ bi, trí huệ của Người đã giúp chúng con từ kiếp này cho tới vô lượng kiếp về sau, con nguyện đời đời kiếp kiếp cho tới khi thoát khỏi luân hồi sinh tử thì luôn đc sinh ra ở bên cạnh Người, làm đệ tử của Người!
Nhất Tâm Đảnh Lễ Sư Phụ Thích Chánh Trí
Úm Ma Ni Bát Mê Hum Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha Bộ Lâm
Ai đang xem chủ đề này?
Guest
Di chuyển  
Bạn không thể tạo chủ đề mới trong diễn đàn này.
Bạn không thể trả lời chủ đề trong diễn đàn này.
Bạn không thể xóa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể sửa bài của bạn trong diễn đàn này.
Bạn không thể tạo bình chọn trong diễn đàn này.
Bạn không thể bỏ phiếu bình chọn trong diễn đàn này.