Danh hiệu: Advanced Member
Nhóm: Registered
Gia nhập: 08-06-2014(UTC) Bài viết: 3
Cảm ơn: 2 lần Được cảm ơn: 3212 lần trong 450 bài viết
|
Trường Thi
Có một nơi không phải là địa đàng cũng không phải là thiên đàng và cũng không là địa ngục. Từ nơi ấy có một vườn hoa “ Bách hoa vạn chủng” lúc nào, trong giờ phút nào cũng tỏa ngát hương đến tam giới. Các bạn có biết vườn hoa ấy chăng?
Vườn hoa ấy, từ nơi ấy hương thơm tỏa ngát ấy bằng những sắc khí đủ màu đủ sắc, vườn hoa ấy cũng đủ màu đủ sắc, tướng trạng mỗi loại có hình sắc riêng. Khi chúng nở, khi chúng chuyển động rung chuyển mang theo từng âm thanh đặc thù khác nhau. Có những âm thanh rất khó nghe, có những âm thanh nghe êm dịu, rồi có những âm thanh không nói lên điều gì cả. Thật kỳ! Hoặc thân những loài hoa đó có đủ cỡ to, mập, bự, lùn, cao, nghiêng ngả. Có những loài hoa thân cây đang mọp xuống, đang nằm xuống để chờ đợi một làn gió, một sức ấm nóng, lạnh nào đó để xoa dịu ( Hoa ái luyến). Rồi có một cây to gai góc tỏa sức nóng lan ra xung quanh mình để thể hiện mình. Hình như để la hét lên, để chửi mắng một điều gì ( Hoa sân hận). Trong đó có những loài hoa chen lẫn nhau, hoa lá cành cuốn với nhau tỏa với nhau, những hương thơm phấn hoa đang quấn quýt, thổn thức với nhau ( hoa tình ái). Rồi có những loài hoa mọc lên dùng tán của mình che phủ những loài xung quanh, tiết ra những hương vị khó chịu ( Hoa bỏn xẻn, tham lam). Trong vườn hoa ấy nhìn xa xa một đóa hoa cao lêu nghêu, lỏng khỏng luôn tỏa hương sắc màu, như một người đang tự đắc, tự hào, đang nhả khói thuốc ra ( Hoa ngã mạn)... Một vườn hoa này có từ vô thủy vô chúng đến nay có ít người nghĩ đếm được, có ít người ngửi được hương thơm của nó, cũng ít người nếm được hương vị, rồi cũng ít người phân biệt được những màu sắc chân thật của nó, và nơi vườn hoa đó cũng có rất ít người xúc cảm đến thân, hương, vị phân biệt được cái xúc, cái thọ của nó khi chạm đến...Như vậy, người nào để thấy biết những loại hoa, những chủng loại hoa đó? Lần lượt trong thế giới loài người, chư Thiên...rất nhiều người, rất nhiều người, rất nhiều chư Thiên, cũng nhiều thời gian không gian đến nơi đây để sở hữu vườn hoa ấy. Nhiều tỷ kiếp thời gian, cứ lũ lượt đến rồi đi. Có người đến đó bị độc tố của loại hoa làm cải biến chuyển sang một chủng loại khác trong vườn hoa, có người thích hương vị, sắc màu cũng chuyến biến, có người không chịu nổi sắc màu hương vị...rất nhiều người đến vườn hoa ấy cho rằng thành tựu rồi cũng chuyển biến, cho rằng thất bại cũng chuyển biến, cho đến vô ký không nghĩ gì, không biết gì cũng chuyển biến. Nói đến vườn hoa này có người thích, có người ngán ngẩm muốn chạy thật xa, thật xa để trốn thoát, nhưng không trốn thoát được, vì sao? Vì đã có những lần đến đây rồi mới ngán ngẩm hương vị, sắc màu đó đã ươm, ấp ủ đã từng tạo cái ước mơ của mình bằng hương vị đó. Khó thoát ra khỏi vườn hoa đó, vì nó thường có, thường cho ta làm cha, làm mẹ, làm con, cháu, công hầu khanh tướng đủ mọi khía cạnh hỷ lạc và đau khổ. Cái năng lực nó như vậy đó. Ngày ngày đến đó hương thơm, màu sắc đó tạo cảm giác, cảm xúc, thọ cảm khiến cho người đến đó buồn giận hỷ lạc, được thấy đến những cõi giới đau khổ, hỷ lạc khác nhau, đến cõi đầy đủ sự đau khổ lửa nước, hình phạt, địa ngục...Trong nhiều thời gian, nhiều kiếp số trải qua như vậy, cũng tại vườn hoa của cõi ấy, có một người đứng lên chỉ rõ ràng đây là loại Hoa tính ái, đây là Hoa nóng giận, Hoa hỷ lạc, Hoa đau khổ, Hoa bệnh, Hoa lão...Người ấy biết thật rõ tiến trình của những loại hoa trên, biết thật rõ tác động, tính chất của những loại hoa, người ấy như vậy trong từng giờ, từng phút đứng khắp mọi nơi trong vườn hoa ấy. Người ấy như vậy trong từng giờ, từng phút đứng khắp mọi nơi trong vườn hoa ấy. Vì sao người ấy lại có nhiều thân đứng trên từng loại hoa ấy vậy? Dễ hiểu thôi. Cũng trong những kiếp số đã qua, người ấy cũng từng nếm, thấy, dính hương sắc những loại hoa ấy, và người ấy cũng từng là những loại hoa ấy trong nhiều kiếp số, cho đến một thời gian đó người ấy cũng được một người ông chủ của vườn hoa ấy. Ông này làm chủ một vườn hoa với vô số chủng loại hoa, chủng loại hương thơm sắc màu khác nhau, nhưng ông vẫn biết rõ từng loại hoa mọc lên rồi chuyển hóa ông ta rất từ bi trong nhiều kiếp số ông thấy được những hương vị mang đủ màu đen, xanh, vàng, tím, trắng, đỏ. Đủ hương vị thơm, hôi, tanh...khác nhau. Những loài hoa mọc đủ hướng, ngả nghiêng theo chiều gió, theo ánh sáng mặt trời, theo hư không, theo sự bít ngăn ngại của các loài khác nhau chen lẫn. Ông ấy ở nơi đó trong nhiều kiếp số để nhìn biết chúng, để biết chúng là gì, làm gì. Loại hương vị như thế nào ông ta đều biết hàng ngày, hàng giờ như vậy ông ta biết thật rõ ràng. Có những loài hoa như “ sân hận”, “ tình ái”, “ ngã chấp”...những loài hoa mà con người, cùng chư Thiên đến đây đều bị nhiễm hương vị sắc màu của nó ở hai khía cạnh 2 bên thiện, ác. Người và chư Thiên rất sợ những loại hoa trên. Nhưng đối với ông mọi loài dù “ nóng giận”, “ Hoa hỉ lạc”, “Hoa niết bàn”, hay “ Hoa phiền não” đều bình đẳng với ông, vì ông đã thật sự từ bi để chúng diễn đạt ước mơ cuộc sống của chúng trong ông. Ông có một chút gợn trong tâm, cứ như vậy trong nhiều kiếp số ông đã nhận biết năng lực, làm chủ của mình trong vô lượng kiếp số, từ đó ông sở hữu những loài hoa trên.
Mới ban đầu ông làm chủ nhìn thấy chúng có từng loại hoa, có từng chủng nghiệp sự sống khác nhau, món ăn khác nhau. Món ăn nào chúng cũng động chuyển theo chiều hướng của chúng. Đến lúc đó, thời gian đó ông chủ biết thật rõ cho chúng ăn món ăn “ Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm” ông chủ ấy cho ăn những thức ăn như thế và từng loại hoa ông đều ký gửi chúng dấu hiệu “ Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm”. Thật kỳ bí khi ông chủ cho chúng ăn như thế, ký hiệu như thế thì chúng nhảy múa, tỏa hương sắc của mình khắp mọi nơi. Đêm như ngày làm cho những côn trùng thức giấc, tỉnh giác biết, cùng hòa tấu bài hát Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm.
Một ông chủ trao cho một ông chủ vỏn vẹn chỉ biết rõ ràng mà thôi. Vườn hoa ấy chắc chắn quí bạn cũng đang có và cừng từng đến nơi ấy, cũng từng bị chuyển hóa trôi lăn trong vườn hoa ấy. Hôm nay nó đã khác, nó đã có ông chủ sở hữu rồi. Ông chủ rất từ bi không bao giờ chặt phá bẻ gãy dù một cái gai, hay một chiếc lá vàng. Ông ấy luôn để cho những đóa hoa đó tự nở, tự tàn đi, để cho chúng hoạt động theo tính chất sự sống của nó. Vì ông đã biết rõ những loại hoa đó với tính chất hoạt động dù thiện lành, dù ác xấu đều không ảnh hưởng đến cái thấy hằng có của ông. Cái thấy biết đó nó thấy luôn cả đóa hoa cùng hư không một lượt, nơi cái thấy biết đó , ông chủ nhận thấy sắc không nơi đó, đóa hoa đó hiển hiện trong hư không. Chúng ta cũng phải tập nhìn thấy đóa hoa cùng hư không. Ví như khi ta nhìn thấy đóa hoa trên bàn chúng ta ngay nơi đó đã thấy cái không trước rồi. Tức là đã thấy không có sắc rồi, tiếp theo mới thấy sắc. Đóa hoa này không có hư không thì không có đóa hoa, vì mọi vật đều hiện trong cái hư không, tô điểm cho hư không, chiếc xe, nhà, cây, cột đèn...đều như vậy. Cho nên sắc tức không, không tức sắc. Ngay nơi cái nhìn đó; thinh, hương, vị, xúc, pháp cũng vậy. Kinh bát nhã đã nói: Khi chúng ta nghe “phật, pháp, tăng- thì trước khi nghe âm Phật tai ta đã nge cái không rồi mới tới chữ Phật. Khi nghe chữ Phật tiếp chúng ta nghe âm không ( cái nghe không có âm thanh) rồi đến Pháp nó liên tục như vậy. Sắc tức không, Thinh tức không...Để chứng minh điều này chúng ta sẽ thấy là tính thấy và nghe đã hằng có trong bản tánh Diệu minh của mình rồi. Chúng ta đứng từ nơi tánh diệu minh để phân tích cái thấy. Nếu cái thấy từ sắc thì sắc đã tự thấy không cần đến mắt chúng ta, và nó cũng thấy mắt chúng ta. Nếu từ mắt mà thấy thì tự thấy không cần có vật ( hoa) mới thấy, và nó tự thấy tim, gan, lục phũ ngũ tạng của mình. Cái thấy nếu từ hư không thì khắp đâu cần con mắt, đâu cần sắc. Phân tích Tai - nhĩ căn . Tính nghe của mình cũng vậy. Cái nghe nếu từ tai của mình, thì nó tự nghe chứ đâu cần phải nhớ đến âm thanh. Nếu nghe do âm thanh thì đâu cần lỗ tai, hư không là nghe thì đâu cần lỗ tai, âm thanh. Từ lý luận trên chúng ta sẽ thấy tánh nghe, tánh thấy ở khắp mọi nơi. Vì sao khắp mọi nơi vì nó đã từng có tánh nghe phủ trùm khắp nơi. Khi âm thanh nổi lên thì tánh nghe hiện. Chúng ta ngồi xung quanh hoặc đứng hoặc nằm, số lượng có hàng ngàn người đi nữa, nhưng khi có một âm thanh như tiếng nổ lớn“ đùng” thì mọi người đều nghe một lượt cả không có trước sau. Như vậy cái nghe đó đâu phải chạy đến lỗ tai chúng ta, mà nó đã thường có trùm khắp mọi nơi. Thí như tánh nghe như sự ướt của nước trên biển mênh mông, một vật nào rớt xuống biển cũng đều ướt, lớn nhỏ, tốt xấu, thiện ác gì cũng ướt cả. Tánh thấy cũng vậy. Ông chủ trong vườn hoa đã nhận thấy bản tánh thanh tịnh nhận được tánh nghe, tánh thấy rồi, cho nên dù có vô lượng loại hoa thiện ác, thơm hôi khác nhau cũng không bị nhiễm ô. Ngay nơi đây Đức Lục Tổ Huệ Năng nói là “Nơi tự tánh không có một vật nào, nhưng thường sanh ra các pháp”. Bản chất các pháp đều thanh tịnh. Khi chúng ta giận hãy tỉnh giác để cho chúng sanh giận ( hoa sân hận) sống cho đến hết kiếp của nó, chúng ta vào phòng riêng hay ra biển hãy tự do la hết lên cho thoải mái. Nhớ phải tỉnh táo và đừng tạo hành động ảnh hưởng đến người khác, mà phải biết là làm như vậy là đang hóa độ một chúng sanh giận. Nhưng ý niệm trong tâm chúng ta đều là một chúng sinh. Chúng ta tu theo tự tánh thanh tịnh giải thoát là phải tỉnh thức biết rõ ràng từng ý niệm xảy ra trong tâm của mình. Không như tu theo pháp tu khác là phải ngăn chặn chúng, phải để cho chúng tự do tự tại vì tất cả những hình bóng ý niệm cảm xúc trong tâm chúng ta chỉ là những cái bóng, chúng đến rồi đi. Chúng ta muốn cho chúng dừng trụ lại trong tâm chúng ta cũng không được, vì bản chất vạn pháp là vô trụ - Kiếp số tức thời gian chúng sanh ý niệm trong tâm ta nó chỉ chớp mắt thôi, rất nhanh. Để trở thành một vị phật giải thoát, một vị Bồ tát chúng ta là một người chính bản thân mình phải chu lưu trong sanh tử để tập học những bài học của thế gian, của loài người của chúng sanh ngạ quỉ. Mỗi loài có một tâm thức khác nhau, người hành giả phải thực sự chứng ngộ ngay tâm thức ấy, phải biết chân thật tâm thức ý niệm của từng loại thì mới hóa độ được chủng loại đó. Đó là một bài học bài thi mà chúng ta không thể nào trốn thoát được. Hãy chân thật học hỏi để thi đỗ những bài học đó, để giải thoát thân tâm mình, để đáp đền ơn chư Phật 3 đời, để thật sự phụng sự chúng sinh. Chúng sinh tất cả đều đã giải thoát, nhưng vì mê lầm chưa nhận ra. Ngày nào tỉnh giác sẽ ngộ nhập tri kiến phật, trở thành Phật, Bồ tát, phụng sự chúng sinh cũng là phụng sự Phật tương lai. Úm Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha. Bộ Lâm.
Sửa bởi người viết 29/06/2015 lúc 11:04:51(UTC)
| Lý do: Chưa rõ |